Phó Uyển Uyển: Các người không nhặt được cái thùng nào sao? Cái thùng đó có thể cho ra đồ ăn nước uống đó.
Nhạc Chi: Hả? Cái thùng nào? Thùng nào cái nào? Tôi như thế nào lại không nhìn thấy cái nào cả?
La Tín Thành: Mọi người hẳn là đều đã nhặt được vật tư, giống như tấm ván gỗ, lá cọ, nhựa, này đó đều sẽ chủ động trôi đến bè gỗ, nhưng cái thùng đó thì sẽ không. Nó cách bè gỗ hơi xa, cần tự mình bơi đến vớt lên.
...
100g bánh mì, chẳng sợ Dụ Trúc ăn chậm đến mấy thì rất nhanh cô cũng đã ăn hết một nửa. Cô chép miệng thèm thuồng, ăn ngon thì ăn ngon thật nhưng mà lại có cảm giác ăn hay không ăn cũng giống nhau, quá ít rồi.
Nhìn thấy có người đem việc cái thùng xuất hiện nói ra, Dụ Trúc cũng không ngoài ý muốn, dù sao thì cái kênh này có tận 10 000 người chơi, không có khả năng cô là người duy nhất bắt được cái thùng tròn.
Phùng Hạo: Ơ trò chơi này đùa tôi à? Tôi có nhìn thấy cái thùng tròn kia, nhưng mà tôi không biết bơi nha, cái khoảng cách nhỏ này cũng có thể khiến lòng tôi chết lặng!
Hàng Hủy: Tui thì biết bơi nhưng mà vừa rồi tôi vẫn luôn vội vàng nhặt vật tư ở bốn phía, cũng chưa ngước nhìn nơi xa bao giờ, vậy nên cũng không phát hiện được cái thùng nào.
Nhạc Chi: Ahhhh! Tại sao tôi lại không ngẩng đầu xem xung quanh một cái! Nhưng mà chỉ nhặt mấy tấm ván gỗ thôi mà đã khiến tôi mệt lên mệt xuống. Trò chơi bíp bíp (chởi bậy nha) này vậy mà còn rất văn minh, đem lời mắng chửi của tôi biến thành tiếng *bíp bíp* khiến không khí cũng hài hòa =-=.
Hoắc Tiến: Tôi cũng nhìn thấy một cái thùng! Cái thùng này trôi rất nhanh, tôi sợ nó trôi đi mất liền bỏ luôn mấy tấm nhựa trước mặt mà lập tức nhảy xuống biển bơi qua, cuối cùng cũng thành công nhặt được! Nhưng mà... vừa quay đầu tính bơi về thì lại chả thấy bè gỗ đâu nữa! Không biết đã bị sóng đánh trôi đi đâu rồi. May mắn khi nãy tôi đã nhặt được không ít vật liệu, lại đóng ra một cái bè gỗ khác *hộc máu*.
...
Thấy có người vì nhặt thùng gỗ mà làm mất bè gỗ, Dụ Trúc liền vì sự thông minh và cẩn thận của mình mà giơ ngón tay cái. Dù sao thì cũng là sinh tồn trên biển, cẩn thận một chút luôn không thừa.
Cô không chút để ý gặm bánh mì, cũng không nhịn được mà có chút cảm khái, trên thế giới này vẫn có rất nhiều người tốt, giống như Phó Uyển Uyển cùng La Tín Thành kia, chỉ mở miệng nói vài câu nhắc nhở chân thành liền có thể khiến cho càng nhiều người nhờ vào đó mà kéo dài sự sống.