Hành Trình Sinh Tồn Trên Biển Với Một Chiếc Bè Gỗ

Chương 10

Theo lý thuyết thì đây là một chuyện tốt, nhưng đối với hoàn cảnh này thì cũng không hẳn như vậy. Bởi vì lòng người hiểm ác, ý nghĩ này của cô rất nhanh liền ứng nghiệm...

Tằng Nghị: @ Phó Uyển Uyển, chị gái xinh đẹp à có thể cho em miếng nước uống chút không? Chỗ của em có mặt trời rất nóng, em vừa phải phơi nắng rồi vừa khát vừa đói, muốn kiên trì cũng không được nữa rồi. Em không cần đồ ăn, em chỉ cần một ngụm nước thôi là được.

Vu Hoành Nghị: @ La Tín Thành, anh em tốt có thể chia sẽ cho tôi chút đồ ăn không? Chờ lần sau tôi vớt được thùng tròn nhất định sẽ trả lại gấp đôi lại cho cậu.

Đột nhiên có người lên tiếng ăn xin, sau đó liền có càng nhiều những âm thanh cùng loại xuất hiện.

Vân Tịnh: Các anh chị xinh đẹp thương xót cho em với, em chỉ là một học sinh còn ngồi trên chiếc ghế nhà trường thôi. Vừa rồi em không thể vớt được cái thùng nào, có thể cho em chút đồ ăn không ạ? Q^Q.

Hàn Bân: Mọi người đều là đồng bào, hẳn là nên hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác cùng nhau để chiến thắng, những người có đồ ăn đều nên phân ra một chút để chia sẻ cho người khác, như vậy thì mọi người mới đều có thể sống sót được.

...

Loại tiếng nói vô sỉ này trong nhất thời đều tràn đầy trên [Kênh Thế Giới], Dụ Trúc mặt vô biểu tình nhìn những dòng tin nhắn không biết xấu hổ đó, nội tâm cũng không hề dao động chút nào, lòng người vốn tham lam. Chỉ muốn nói vài câu đạo lý liền có được đồ ăn mà người khác vất vả mới có được. Chắc là muốn chiếm tiện nghi đến điên rồi! Coi ai cũng là người dễ tính, dễ ăn hϊếp hả! Người khác cô không quản được, nhưng dù sao thì cô cũng không có khả năng đưa ra chút gì đâu. Mang tâm tình như vậy, cô hạnh phúc ăn luôn miếng bánh mì cuối cùng.

Phó Uyển Uyển: Thức ăn nước uống chỉ có một chút xíu, bản thân tôi còn chưa đủ uống đây.

La Tín Thành: Xin lỗi mọi người, tôi chỉ vớt được một cây xúc xích, đã ăn vào bụng rồi.

Tằng Nghị: @ Phó Uyển Uyển, một ngụm nước thôi cũng có thể mà, chị gái à cầu xin chị đó!

Vu Hoành Nghị: @ La Tín Thành, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp, huynh đệ ơi tôi thật sự kiên trì không được nữa.

Ở góc nhìn của Dụ Trúc, cô cảm thấy những người này thật rãnh rỗi, thay vì ngồi đó cãi cọ thì nên dành thời gian để suy nghĩ xem làm sao để vớt được vật phẩm ở lần tới thì hơn.