Hành Trình Sinh Tồn Trên Biển Với Một Chiếc Bè Gỗ

Chương 8

Trong tâm Dụ Trúc vẫn muốn có một cái bè gỗ hình chữ nhật hơn, như vậy thì cô còn có thể nằm nghỉ ngơi, nhưng dù sao ở tình thế vật liệu hữu hạn như bây giờ, cô cũng chỉ có thể đành từ bỏ.

Rốt cuộc thì bốn cái bè gỗ hình chữ nhật ngang nhau lớn nhỏ xếp thành chữ “Một” (一) so với cùng tạo thành chữ “Điền” (田), thì cô vẫn có thể phân rõ ràng là cái nào an toàn hơn.

Mở rộng xong bè gỗ, Dụ Trúc thuận tay bấm nhận bản vẽ [giường đơn giản], bản vẽ từ thanh vật phẩm biến thành hướng dẫn chi tiết trong trang chế tạo.

[Giường cơ bản: Dùng để chuẩn bị cho việc ngủ mỗi đêm, nằm trên đó mỗi giờ được khôi phục 1 điểm chỉ số máu.]

[Vật liệu chế tạo: Tấm ván gỗ x6, lá cọ x10, nhựa x4, đinh x3]

Vật liệu yêu cầu nhiều tới mức khiến người ta không muốn nhìn lại lần hai, nhưng Dụ Trúc vẫn chú ý tới dòng chữ "chuẩn bị cho việc ngủ ", xem ra đây là một nhu yếu phẩm.

Chỉ dựa vào việc nó có thể khôi phục chỉ số máu thì đây nào phải là cái giường cơ bản gì? Đây rõ ràng là một cái giường hồi sinh!

Không chỉ như vậy, Dụ Trúc còn có một loại dự cảm rằng, cho dù đang là thời gian bảo hộ tân thủ thì ban đêm cũng cũng sẽ không thái bình như ban ngày.

Cho nên cho dù nó có yêu cầu bao nhiêu tài liệu thì Dụ Trúc cũng quyết tâm nghĩ cách chế tạo cho bằng được cái giường trước khi trời tối.

Sau khi định ra một mục tiêu để phấn đấu, Dụ Trúc liền chuẩn bị lấp đầy cái bụng của bản thân. Cô cầm bánh mì trong tay mà gặm, tay còn lại thì tùy ý click mở [Kênh Thế Giới] , vừa ăn vừa xem. Dụ Trúc muốn tìm hiểu một chút chút tin tức hữu dụng, tin nhắn spam so với khi nãy thì đã trở nên chậm hơn một ít, đoán chắc là hiện tại mọi người cũng đang bận rộn nhặt rác trôi trên biển rồi, nội dung trên đây cũng toàn là lời oán giận.

Nhạc Chi: Tui đói quá ah, vì cái gì tui phải chơi cái trò chơi chết tiệt này vậy!?

Hướng Thiên Lỗi: +1, mới vừa bận rộn nhặt một đống rách nát lềnh bềnh trên biển, vừa đói vừa khát, vậy mà một miếng thức ăn cũng không có!

Vu Hoành Nghị: Tối hôm qua tui còn đang trực ca đêm, cả đêm không ngủ cũng chưa ăn cái gì. Ai ngờ hôm nay lại bị bắt vô cái trò chơi này, cái bè gỗ còn khiến ta say sóng, đầu váng mắt hoa hết cả lên.

...

Dụ Trúc lúc bấy giờ cũng cảm thấy đói khát, mắt cũng không chớp một cái mà cắn từng miếng bánh mì mềm, tốc độ nhấm nuốt của cô rất chậm, giống như đang hưởng thụ sự mềm mại cùng hương thơm ngào ngạt của bánh mì vậy.