Vì Anh Cong Một Chút

Chương 28

Anh Mập dường như đang nghi ngờ mình đang mở phải không, anh chàng hung hăng véo một cái thật mạnh lên đùi thịt đầy thịt mỡ của mình, thấy đau thấu xương mới tin là thật, đồng thời cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Thấy ca sĩ chính tương lai mọi người đều tâm tâm niệm niệm tới cửa, anh chàng phải cân nhắc xem làm sao để lại ấn tượng tốt cho đối phương, khiến đại thần đại học Z can tâm tình nguyện gia nhập band của bọn họ.

Anh chàng bật dậy khỏi ghế, sau đó đi vào trong, đánh thức Lục Diên Trì dậy: “Trì Trì, Trì Trì….”

Lục Diên Trì cũng đang ngủ gật, nghe thấy tiếng động thì vẫn còn mơ màng: “Gì đấy?”

Anh Mập hô to: “Đối tượng sống chung với cậu tới đây đó!”

Lời không kinh người, chỉ khiến người chết lặng.

Thời Tiên sững người nhưng cũng thích ứng rất nhanh. Trước giờ trước mặt cậu Lục Diên Trì chỉ toàn nói mấy lời cợt nhả gì mà sống chung, bạn cùng nhà… Đương nhiên, với mấy người bạn từ thời cởi trần tắm mưa này, chuyện hai người thuê nhà chung sớm đã chẳng phải bí mật gì rồi.

Lục Diên Trì chỉ tựa vào ghế sô pha chợp mắt một lúc nên anh cũng tỉnh táo rất nhanh. Anh nhanh chóng đứng dậy, nhìn vào gương cào cào tóc, thấy mình vẫn ngon nghẻ lắm thì mới bước ra ngoài tiệm, nhìn về phía Thời Tiên.

Thời Tiên đang đánh giá bài trí trong tiệm đàn.

Là một sinh viên mỹ thuật, không có lúc nào Lục Diên Trì không phô bày khiếu thẩm mỹ của mình ra.

Tổng quát hết tiệm đàn, bạn sẽ chỉ có một suy nghĩ, bài trí trong này đúng là cảnh đẹp ý vui.

Bước chân vào tiệm, nguyên một mặt tường bên tay phải treo đầy đàn ghi ta, bass,… mấy loại nhạc cụ phổ biến nhất hiện nay.

Phía chính diện trưng bày đàn nhị hồ, mấy loại đàn cổ điển Trung Quốc. Phía bên tay trái thì bày mấy loại nhạc cụ nhỏ như Harmonica, Ukulele.

Trống Jazz và đàn dương cầm được bày trước cửa ra vào.

Sàn nhà cũng được lát gỗ, thống nhất màu sắc với các loại nhạc cụ, chỉ đánh giá bằng thị giác thôi cũng đã cảm thấy nơi này thật ngầu, cũng thật cao cấp.

Mọi thứ đều thể hiện chủ nhân ở đây đều có phẩm vị rất cao, ngoại trừ tờ quảng cáo A4 đang được dán ở quầy thu ngân kia

“Bổn tiệm chuyên cung cấp khóa học chuyên nghiệp về đàn ghi ta, Bass, trống Jazz. Nhận dạy 1 kèm 1, giá cả ưu đãi, đăng ký theo nhóm để được hưởng nhiều quyền lợi hơn.”

Thời Tiên: “….”

Được rồi, Lục Diên Trì không chỉ bán đàn, mà còn bán khóa học.

Đúng là một tay kiếm tiền thiện nghệ.

Lục Diên Trì thấy Thời Tiên cõng đàn ghi ta chủ động tìm tới cửa, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Thời Tiên thản nhiên đáp: “Dây đàn đứt rồi, không còn đồ dự phòng nên tới tìm mua dây mới luôn.”

Lục Diên Trì hiểu rõ, gật gật đầu hỏi lại: “Dây nào thế?”

Thời Tiên đáp: “Dây đầu tiên.”

Lục Diên Trì lấy sợi dây đàn từ trong ngăn kéo ra, hỏi: “Có cần tôi thay giúp cậu không?”

Thời Tiên gỡ đàn ghi ta xuống, mở túi đàn ra, chẳng khách sáo gì đưa luôn cây đàn cho anh, bảo: “Tôi lười biếng tí, chiếm công sức của anh vậy.”

Lục Diên Trì nhận lấy đàn ghi ta, quét mắt một vòng từ trên xuống dưới nhìn người đẹp, cười xấu xa nói: “Lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới chiếm đấy.”

Thời Tiên nhìn anh một cái đầy ghét bỏ: “…..”

Anh có thể nào khá hơn chút được không?

Lục Diên Trì bị người đẹp chê bai, liếʍ môi cười cười. Anh ngồi xuống ghế, vừa thuần thục thay dây đàn vừa biện minh cho mình: “Chuyện này rất bình thường mà, thay dây đàn xem như nghiệp vụ bảo dưỡng cơ bản của cửa hàng mà.”

Thời Tiên lạnh nhạt “hử?” một tiếng, chờ câu nói tiếp theo của anh.

Lục Diên Trì nói tiếp: “Bọn tôi mở cửa hàng trên phố Đọa Lạc, chủ yếu cung cấp cho khách hàng là học sinh. Hàng năm đều có người mới tới đây mua đàn ghi ta, đàn dương cầm… Rất nhiều người vốn bắt đầu không biết thay dây đàn, hơn nữa chỉnh âm cũng không quá tốt. Mấy người bọn tôi đều chủ động làm giúp bọn họ, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.”

Thời Tiên hiểu ra, gật gật đầu tán thành. Mở cửa hàng buôn bán mà, đương nhiên là phải chiều lòng khách, khiến khách hàng có thiện cảm rồi.

Chỉ là, nhìn gương mặt rêu rao kia của Lục Diên Trì, ánh mắt Thời Tiên trở nên sâu thẳm, cậu trầm giọng bảo: “Chắc là có nhiều người cố ý tìm tới nhờ anh đổi dây đàn lắm nhỉ.”

Ví dụ như, Thời Tiên cậu.

Chẳng hiểu sao Lục Diên Trì lại đang có ảo giác người đẹp ghen rồi. Ảo giác này khiến anh cảm thấy buồn cười không thôi.

Khí chất của người đẹp quá mạnh mẽ, vốn chướng mắt anh từ trước, anh cũng đâu cần tự mình đa tình thế làm gì.

Nhưng anh vẫn nhịn không được giải thích một chút: “Cửa hàng này là do band nhạc chúng tôi mở, là thành viên trong band Hoài Tự cùng nhau kinh doanh. Bình thường tôi phải đi học, ít khi nào ở tiệm lắm, đa số đều là thằng Mập trông. Chính là cái người mập mạp đầy vẻ tang thương mà cậu mới gặp đó. Tên Lưu Tranh. Cậu ấy là bạn nối khố của tôi, nhỏ hơn tôi nửa tuổi nhưng mà trông như sắp bốn mươi rồi. À, còn có Ngụy Hành nữa, thỉnh thoảng Ngụy Hành cũng ở đây. Ngụy Hành là tay ghita trong band bọn tôi, cậu ấy làm toàn thời gian cho band. Bây giờ band không hoạt động, cậu ấy cũng nhận dạy học. Tờ quảng cáo ở quầy thu ngân là do cậu ấy dán đó, kiếm chút tiền tiêu vặt ấy mà.”

Thời Tiên gật gật đầu, bảo: “Hỏi đằng nói lẻo.”