Lục Diên Trì cười ha ha bảo: “Ha ha, không phải người tới là cậu sao? Chỉ đành để tôi tiếp thôi. Loại người lười như tôi, còn lâu mới đi đổi dây đàn thế này nhé.”
Dường như sợ Thời Tiên không tin, anh còn nhấn mạnh thêm: “Bệnh lười ăn vào máu xương tôi rồi, đến cả vẽ bản thảo tôi còn kháng cự đây. Trong đầu lúc nào cũng chỉ có một suy nghĩ: “Mình có cần kiếm khoản tiền này không? Nói gì tới chuyện đổi dây đàn cho người khác.”
Cái này thì Thời Tiên tin thật.
Lục Diên Trì là nhà thiết kế đồ họa trò chơi, bây giờ giá thị trường một bức vẽ cùng đã trăm mấy chục ngàn tệ rồi, mà anh còn chây ì cả mười ngày nửa tháng mới chịu làm cho xong. Tiền dễ kiếm thế mà anh còn lười biếng được, nói gì đến mấy đồng thù lao vặt đổi dây đàn cho khách thế này.
Anh chỉ thay dây đàn cho mỗi mình cậu, đột nhiên cảm thấy đươc thiên vị ghê.
Nhưng rất nhanh, Thời Tiên đã tự phủ nhận trong lòng.
Cậu đâu cần tự mình đa tình đến thế.
Lục Diên Trì còn chưa từng nghĩ tới sẽ mời cậu làm ca sĩ chính cho ban nhạc, đến cả phố đàn Hòe Tự cũng là cậu chủ động mò tới cửa đây này!
Lục Diên Trì thay dây đàn xong, cũng chỉnh âm rồi.Anh ôm cây đàn gỗ búng búng vài cái, bảo: “Đàn ghi ta cậu chơi cũng đươc lắm, học mấy năm rồi?”
Thời Tiên biết câu “chơi cũng được lắm” chỉ là lời nói khách sáo mà thôi. Cậu chơi ghi ta cũng được ba năm, cây đàn này cũng theo cậu ba năm, từ khi còn là tay mơ tới giờ, giá hơn một nghìn tệ. Với loại người “văn phòng phẩm siêu nhiều” như Lục Diên Trì thì cây đàn này chỉ xứng đáng chơi nhập môn. Mấy người chơi cho ban nhạc chuyên nghiệp như bọn họ, đàn sử dụng đều đắt cắt cổ, trăm mấy ngàn tệ một cây cũng không phải là không có.
Cậu đáp: “Lớp 11 bắt đầu học, chừng 3 năm đi!”
Đột nhiên Lục Diên Trì đề nghị bảo: “Muốn thử cây đàn trấn tiệm của chúng tôi không? Có điều là ghi ta điện thôi.”
Thời Tiên lễ phép từ chối: “Không cần đâu, tôi đây thật sự không mua nổi loại đàn ghi ta đó đâu.”
Lục Diên Trì nhịn không được bật cười, bảo: “Bảo cậu thử thôi mà, có bắt cậu mua đâu.”
Vẻ mặt Thời Tiên có hơi chần chờ.
Lục Diên Trì gỡ cây đàn ghi ta xuống. Đó là một cây đàn đặc chế màu đen hồng. Thân đàn có kết cấu không đều độc đáo của màu gỗ, chỉ riêng hình dáng đã trông rất đẹp và ngầu, nhưng có vẻ rất đắt tiền. Lục Diên Trì cắm điện xong, thử âm vài tiếng rồi đưa đàn cho Thời Tiên.
Trước giời Thời Tiên toàn dùng đàn ghi ta gỗ để luyện tập, nhưng đổi từ ghi ta gỗ sang ghi ta điện cũng khá đơn giản, có phím gảy, giảm bớt đau đớn cho đầu ngón tay rất nhiều, chỉ cần dùng phím gảy là được.
Thời Tiên thích ứng một chút, rất nhanh đã có thể đàn được một đoạn nhạc lưu loát.
Những tay mơ vừa chơi ghi ta sẽ không cảm thụ được rõ ràng một cây đàn là tốt hay xấu. Nhưng ba năm nay chưa bao giờ Thời Tiên từ bỏ luyện tập, cậu chơi ghi ta không tệ. Bây giờ ôm một cây ghi ta quý giá thử một hồi, đột nhiên cảm thấy cây đàn mà mình bỏ hơn một ngàn tệ mua trước kia đúng là có thể đập đi cho rồi.
Đáng tiếc, nếu mà đập đi thật, toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu cũng không mua được “bảo vật trấn tiệm” này.
Có một vài lúc, bạn không thể không thừa nhận, đắt là lỗi của mình chứ không phải là lỗi của cây đàn.
Lục Diên Trì thấy Thời Tiên ôm đàn ghi ta tùy hứng chơi một đoạn trong bài “Em của trước đây”, khóe môi nhếch lên, cảm thấy mình đang xem cảnh đẹp ý vui.
Người đẹp thì phải đi với đàn tốt.
Bảo vật trấn tiệm của bọn họ nên thuộc về Thời Tiên mới phải.
Thời Tiên chơi một đoạn, có hơi thích đến mức không muốn buông tay. Nhưng cậu lại không mua nổi, chỉ có thể tiếc nuối trả nó về.
Lục Diên Trì lại hỏi: “Muốn thử thêm những cây khác nữa không?”
Thời Tiên cười trêu chọc một câu: “Nhiệt tình thế cơ à, anh có chắc là anh đang không mời chào, đẩy mạnh tiêu thụ không thế?”
Lục Diên Trì lại bảo: “Thật sự không có ý bảo cậu mua đâu. Chỉ là cảm thấy cậu nên thử cảm nhận thêm nhiều cây đàn hơn nữa, dù sao cũng là cửa hàng của tôi mà, tôi thích là được.”
Ánh mắt Thời Tiên trầm xuống, nhìn chằm chằm vào anh. Với một người ba năm chỉ dùng một cây đàn như cậu, đúng là khó thể từ chối cơ hội được thử những cây đàn khác này.
Lục Diên Trì thấy Thời Tiên không từ chối nữa, liền đưa một cây đàn ghi ta màu đen khác trong tiệm của Thời Tiên thử, cảm thụ cảm giác khác biệt nhỏ xíu giữa mỗi cây đàn.
Thời Tiên sẽ chia sẻ cảm nhận của mình mỗi khi chơi một cây đàn khác nhau cho anh nghe.
Lục Diên Trì cùng cậu thảo luận một hồi về đàn ghi ta, từ nhãn hiệu tới thiết kế bên ngoài rồi hệ thống phối âm. Anh là tay trống Jazz trong ban nhạc nhưng đàn ghi ta, Bass anh đều biết cả. Là ông chủ một tiệm đàn, anh còn phải nghiên cứu để còn biết đường mà nhập hàng nữa.
Về lĩnh vực nhạc cụ, Lục Diên Trì hiểu biết rất nhiều, cũng rất thực tế. Bản thân anh cũng là người yêu đàn, bạn anh nghe anh nói xong sẽ nhịn không được mà cản thán, thì ra đàn ghi ta lại có nét độc đáo riêng đến thế.
Có thông tin, kiến
thức vững chắc và niềm đam mê... thường hấp dẫn hơn một người lúc nào cũng chỉ nói mấy lời cợt nhả. Dù sao, Thời Tiên thực sự bị thu hút bởi một Lục Diên Trì nghiêm túc hiếm có thế này.