Thời gian thấm thoát thoi đưa, ngày cứ trôi qua trong bình lặng, chẳng mấy mà đã đến cuối tuần.
Mặc dù Thời Tiên là người cuồng học tập nhưng lúc thả lỏng cũng sẽ chơi hết mình, để cho đầu óc được thư giãn. Cuối tuần cậu thường hay ra ngài đi dạo, xem triển lãm, ngắm hoa có chim chóc, đi du lịch hoặc tới mấy địa điểm ăn uống nổi tiếng trên mạng thử một chút, tự tìm niềm vui cho mình, thêm chút màu sắc vào cuộc sống khuôn khổ nhàm chán này.
Thời tiết tháng chín vẫn còn nóng nực, nhiệt độ lúc nào cũng trên 38 độ, dằm mình ngoài trời lâu chắc chắn sẽ bị cảm nắng. Thời Tiên không có tí hứng thú ra ngoài tí nào, yên ổn làm tổ trong nhà mở điều hòa đọc sách đánh đàn.
Buổi chiều chủ nhật, Thời Tiên ăn cơm hộp xong thì bắt đầu đi luyện đàn như thường lệ, sau đó cậu nhận được tin nhắn wechat của Lục Diên Trì: “Cậu đang ở nhà nhỉ, tôi có nhờ cô tới dọn nhà, cậu mở cửa cho cô ấy nhé.
Thời Tiên hoàn toàn không ngạc nhiên gì về chuyện này. Cậu Lục có gia cảnh rất khá giả, bản thân cũng rất biết kiếm tiền, mà anh lại còn hơi lười biếng. Việc nhà chỉ biết đúng một chuyện là mở app ra mở máy hút bụi lên lau dọn. Còn mà phải bỏ công tốn sức lao động thì kiểu gì cũng phải thuê người làm.
Thời Tiên nhắn lại: “Được.”
Tin nhắn vừa mới gửi đi Thời Tiên đã nghe tiếng chuông cửa, cậu đứng dậy mở cửa ra, mời cô vào nhà dọn dẹp, còn rót cho cô ấy một ly nước nữa.
Động tác của cô giúp việc rất nhanh nhẹn, vê sinh cũng rất sạch sẽ. Hợp tác cả năm rồi, cô ấy cũng biết rõ yêu cầu của chủ nhà này.
Sau hai tiếng đồng hồ, căn nhà đã được dọn dẹp không dính một chút bụi nào. Kể cả vỏ máy hút bụi cũng được cô ấy lau chùi sáng bóng, thêm cả hộp cơm Thời Tiên vừa ăn, cô ấy cũng dọn đi luôn.
Thời Tiên tiễn cô ấy ra cửa, xoay người nhìn nhà cửa sạch sẽ sáng sủa, đột nhiên cảm thấy hơi rã rời.
Mối quan hệ giữa cậu và Lục Diên Trì vẫn cứ không nóng không lạnh.
Thời Tiên đã tập cho mình những thói quen cần tuân thủ. Cậu ăn uống, học tập, gia sư (luyện đàn), tự học theo bảng giờ giấc có sẵn. Ban ngày Lục Diên Trì cũng có một đống môn cần phải lên giảng đường, tối còn có nhiệm vụ luyện tập với band nữa. Người chơi trống Jazz quá ít, band nhạc lại xem trọng phối hợp giữa các thành viên, anh không thể nào tự luyện tập tại nhà được, bắt buộc phải luyện cùng band ở dưới tầng hầm.
Thường thì Thời Tiên chỉ tiếp xúc với Lục Diên Trì vào buổi tối, khoảng đâu đó 10 giờ Lục Diên Trì sẽ đi tập về, cùng tự học với cậu.
Những lúc khác, hai người gần như không tiếp xúc gì.
Tình trạng này thực ra cũng rất bình thường. Học đại học rồi, lại còn khác chuyên ngành, thời gian lệch nhau là điều không thể tránh khỏi.
Quan hệ giữa hai người không tệ, lại sống hài hòa chung một nhà, tiến thêm một bước nữa cũng chẳng có gì hơn.
Quả thật Thời Tiên cũng biết, cậu và Lục Diên Trì quen biết chưa lâu, mối quan hệ hai người hiện giờ được xem như tiến triển thần tốc rồi. Nhưng cậu vẫn không khống chế được, luôn cảm thấy nóng nảy, cậu bức thiết muốn có đươc môt câu trả lời.
Thời Tiên lại luyện đàn ghi ta một hồi, cuối cùng quyết định tới căn cứ của band xem xét một chút.
Cậu gảy đứt mất sợi đàn mỏng manh trên chiếc ghi ta gỗ, bỏ đàn vào trong túi, đội mũ lưỡi trai lên, lấy di động cùng chìa khóa, quyết định ra cửa.
Căn cứ của band nhạc Lục Diên Trì tọa lạc trên phố đàn Đọa Lạc gần trường học.
Không sai, Lục Diên Trì kiêm rất nhiều việc, ngoài thân phận sinh viên ra anh còn là designer trò chơi, tay trống trong band, đồng thời còn là ông chủ của phố đàn nữa.
Sau khi Thời Tiên xuất hiện trước cửa phố đàn, cậu đứng lặng ở đó mười phút, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nền đỏ chữ trắng trước cửa hàng.
Phố đàn Hoài Tự.
Band nhạc mà Lục Diên Trì thành lập kia tên là Hòe Tự. Có lẽ vì khó đặt tên quá nên lúc mở cửa hàng này, Lục Diên Trì cũng lấy luôn tên band nhạc cho nó luôn.
Thời Tiên đứng ngoài cửa Hòai Tự hai giây, sau đó sải chân bước lên, đẩy cửa kính ra bước vào trong tiệm.
Máy điều hòa trong cửa hàng mở cũng lớn, phong cách trang hoàng rất độc đáo, ánh mắt đầu tiên sẽ cảm thấy đậm chất rock&roll, nhìn rất cool.
Cảm ứng ngoài cửa thấy có khách tới cửa, âm thanh chào đón máy móc vang lên: “Chào mừng quý khách ghé thăm phố đàn Hòai Tự! Chào mừng quý khách ghé thăm phố đàn HoàiTự!”
Sau giờ ngọ, mặt trời chói chang, buôn bán cũng không đắt hàng lắm.
Cửa hàng đàn lớn như thế đến một vị khách cũng không có. Nhân viên coi cửa hàng đang làm tổ trên ghế mây, kéo gỗ khò khò.
Nhân viên này có dáng người khá mập, mặc áo t shirt đen cùng quần đùi tối màu. Làn da lộ ra bên ngoài bị phơi đến ngăm đen, nhìn qua có cảm giác hơi tang thương.
Nghe âm thanh máy báo, nhân viên cửa hàng vặn vẹo cựa mình.Cơ thể mập mạp uốn éo một lúc, tâm không cam, tình không nguyện mở đôi mắt bé tí ra nhìn người đẹp cõng đàn ghi-ta đang đứng ngược sáng kia.
Thời Tiên à.
Giọng ca chính trong mơ của band nhạc Hoài Tự.