Vì Anh Cong Một Chút

Chương 17

Nguyên một năm nhất, cậu và Lục Diên Trì không hề có tí ti dính níu gì, mấy anh hung bàn phím trên diễn đàn vẫn cố sống cố chết ship cho bằng được. Bây giờ hai người họ còn ở cùng nhau, ship CP lại chỉ càng điên cuồng hơn thôi.

Trái tim Thời Tiên cứng rắn, bản thân cậu cũng chẳng bao giờ để ý tới người khác nghị luận gì về mình, thôi thì… cứ kệ họ đi!

Trên bục giảng, giáo sư Đường lại bắt đầu giảng bài lần nữa. Trong phòng học cũng dần an tĩnh xuống. Sau khi giáo sư Đường giới thiệu xong, để lại cách liên lạc thì bắt đầu điểm danh, quen biết các bạn trong lớp môt chút.

Lúc đọc tới tên Thời Tiên, cậu đang định lên tiếng thưa thì Lục Diên Trì ngồi bên cạnh đã hô to: “Có ạ.”

Mọi người đều học chung một lớp suốt một năm rồi, đương nhiên là không tới mức không nhận ra Thời Tiên. Bây giờ Thời Tiên bị người giả mạo, tiếng cười rúc rich trong lớp học vang lên không ngừng.

Giáo sư Đường không để ý tới tiếng cười đó, chỉ nghe tiếng mà đưa mắt nhìn “Thời Tiên”.

Đương nhiên là giáo sư Đường biết Thời Tiên, lên lớp một lần khai quật được ngay hạt giống tốt, thành tích thi Olympic cũng đủ để được tuyển thẳng Thanh Hoa Bắc Đại, thi đại học cũng là trạng nguyên cấp Tỉnh, cuối cùng lại chọn Đại học Z làm nơi dừng chân.

Hơn nữa Thời Tiên còn là học trò tâm đắc của bạn thân mình, giáo sư Đường đã từng nghe không ít lời tang bốc từ chỗ bạn tốt. Gì mà không chỉ vẻ ngoài điển trai còn có năng khiếu học thuật siêu cường.

Năm nhất đại học thực sự khó mà tìm được mầm giống học thuật tốt, thành tích trong các cuôc thi thì không nói tới làm gì, năm nhất đã phát hành không ít paper trên các tạp chí lớn, quan trọng là nội dung đề tài cũng không đơn giản, nói môt câu “Tương lai đầy hứa hẹn” cũng không hề quá.

Bây giờ điểm danh tới Thời Tiên, giáo sư Đường không khỏi liếc mắt nhiều them vài lần.

Những thứ khác tạm chưa nói tới, bề ngoài đúng là cực phẩm.

Giáo sư Đường yên lặng nhớ kỹ diện mạo Thời Tiên rồi điểm danh người tiếp theo. Đọc hết tên một loạt người trong lớp chuyên ngành rồi, ngó sang danh sách lớp tự chọn, chỉ có đúng một cái tên: “Lục Diên Trì.”

Lục Diên Trì nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn về phía Thời Tiên.

Tối qua Thời Tiên đã ẩn ẩn đoán được mục đích Lục Diên Trì lấy thời khóa biểu của cậu không chỉ đơn giản là để xem xem khi nào thì mở máy hút bui không thôi. Mà mục đích chính là để bẫy cậu. Nhìn thấy Lục Diên Trì xuất hiện ở lớp “Thống kê Toán học” Thời Tiên cũng chẳng thấy bất ngờ chút nào. Lấy thời khóa biểu của cậu rồi rình giờ học thôi chứ gì.

Chỉ là, Thời Tiên không ngờ Lục Diên Trì lại chọn môn “Thống kê Toán học” này.

Lục Diên Trì là sinh viên nghệ thuật, cho dù điểm thi đại học có cao đến mấy cũng chỉ là sinh viên nghê thuật thôi. Với độ khó của trường bon họ, đến cả Lục Dư Ninh là sinh viên nghiêm túc, mỗi lần thi cử cũng phải bù đầu bù cổ mới qua môn. Sinh viên nghệ thuật như Lục Diên Trì sao có thể đạt chuẩn môn “Thống kê Toán học” đươc.

Học hết tiết học này cũng chỉ đành nói sự thật cho anh ấy biết vậy.

Thời Tiên không quan tâm, không rảnh rang tìm việc cho mình làm gì, không đâu lại ôm rơm nặng bụng.

Cho dù cậu có yêu thầm anh đi chăng nữa.

Lục Diên Trì thấy mình sắp bị đánh dấu vắng học thì dung khuỷu tay chọt chọt Thời Tiên.

Vốn Thời Tiên không muốn để ý tới nhưng lại nghĩ dù sao hai người cũng là bạn cùng nhà, thêm nữa mình cũng thích thầm người ta thật. Về tình về lý cậu cũng không nên đẩy Lục Diên Trì đi quá xa, thế là rầm rì đáp: “Có ạ.”

Lớp học vang lên tiếng cuồi không dứt: “Phì ha ha ha……”

Lục Diên Trì lại nhìn chằm chằm Thời Tiên, cũng cười theo mọi người, đôi mắt hoa đào như mọc rễ đâm hoa, rêu rao lại hút hồn.

Giáo sư Đường nghe thấy trong lớp lại vang lên tiếng cười, nhìn kỹ “Lục Diên Trì” phía dưới lần nữa. “Lục Diên Trì” mặt mày như họa, trầm tĩnh đẹp trai, đúng thật có tố chất sinh viên nghệ thuật, thầy cũng nở nụ cười: “Lần đầu tiên có sinh viên nghệ thuật học lớp của tôi đấy.”

Tính cách giáo sư Đường rất ôn hòa, thân là giáo sư nhưng tư tưởng rất cởi mở, lại bao dung. Ông cũng nghe môt vài tin đồn thú vị về Thời Tiên, thế là dò hỏi môt câu: “Là một trong “Song bích đại học Z” với Thời Tiên khoa chúng tôi đúng nhỉ!”

Bạn học trong lớp cũng không ai vạch trần, chỉ cười lớn đáp: “Đúng ạ, đúng ạ, đúng ạ.”

Điểm danh xong giáo sư Đường cũng tuần tự giảng bài. Đầu tiên thầy cũng nói sơ qua nội dung học và mục tiêu trong học kỳ này, sau đó thì chính thức giảng dạy nội dung bài học.

Trong lúc tương tác, đương nhiên là giáo sư Đường sẽ gõ đầu học trò cưng quý báu của giáo viên khoa bọn ho rồi: “Thời Tiên, em lên giải đề này đi.”

Thời Tiên không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía “Thời Tiên” bên tay phải.

“Thời Tiên” mấp máy hang mi cong dài, anh cười nhạt, vốn có biết đáp án là gì đâu.

Trong lớp lại bắt đầu vang lên tiếng khúc khích lẻ tẻ.

Giáo sư Đường lại gọi một tiếng “Thời Tiên”, vẻ mặt tha thiết mong chờ học sinh ưu tú đưa ra đáp án chính xác.

“Thời Tiên” bất đắc dĩ đành phải đứng lên, thành thật trả lời: “Thưa thầy em không biết ạ.”

Hang long mày của giáo sư Đường nhíu chặt, có chút thất vọng với “Thời Tiên”.