Thứ hai, Thời Tiên có tiết học sớm lúc 8 giờ.
6 giờ sang, tiếng chuông đồng hồ bén nhọn vang lên phá vỡ căn phòng yên tĩnh. Mí mắt Thời Tiên giật giật, mất một lúc lâu cậu mới mở mắt ra, để lộ tròng mắt đen nhánh trong suốt.
Vừa mới tỉnh ngủ, Thời Tiên vẫn còn chút mơ màng, ánh mắt nhìn trần nhà dại ra, đại não cũng bắt đầu hoạt động, cậu liệt kê ra một loạt những việc hôm nay cần làm trong đầu.
6 giờ 5 phút, chuông báo thức lại vang lên lần nữa, Thời Tiên lưu loát rời giường, xỏ dép lê đi tới bên bệ cửa sổ, cánh tay trắng nõn nắm rèm cửa “xoẹt” môt cái kéo mở. Ánh sáng mặt trời tinh mơ chiếu vào phòng, hai mắt Thời Tiên tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, đại não cũng hoàn toàn thanh tỉnh.
6 giờ 25 phút, Thời Tiên đánh rang rửa mặt xong, cậu thuận tai gắn tai nghe lên vành tai, ra cửa, vừa đi bộ tới trường vừa nghe tài liệu tiếng Anh. Trên đường đi còn tiên thể mua luôn bữa sáng, sau đó trong lúc đi tới khu giảng đường phía đông cũng tiện thể giải quyết luôn.
7 giờ, Thời Tiên là người tới phòng học sớm nhất, từ giờ tới khi vào học còn tận một tiềng nữa, Thời Tiên lấy sách vở ra, chuẩn bị nội dung cho bài học ngày hôm nay trước.
……
Cả ngày hôm nay, Thời Tiên hoạt động y như một cỗ máy, chiếu theo lịch trình đã định mà ăn cơm, đi học, ăn cơm nghỉ ngơi, đi học.
Ngày tháng đơn giản mà khô khan cứ thế trôi, nhưng đây cũng là lịch trình bình thường của nhóm học bá.
Ba tiết cuối cùng buổi chiều là môn chuyên ngành “Thống kê toán học” của khoa Toán học. Lớp này cũng mở môn tự chọn cho sinh viên nhưng rất ít ai chọn học “Thống kê toán học” làm gì, chủ yếu là những ai có ý đinh học lên cao học sau này mới chọn, vì nó là môn bắt buộc. Còn những khoa khác như khoa văn, nghệ thuật, có ai lại luẩn quẩn mà chọn môn này chứ, khác nào đang tư mình ngược đãi bản thân à.
Cho nên sinh viên học lớp “Thống kê toán học” cũng không có mấy người, chỉ chiếm một phòng nhỏ trong dãy tòa nhà dạy học phía Đông.
Sinh viên xuất sắc như Thời Tiên đương nhiên là tới phòng học sớm nhất, cậu ngồi vào dãy bàn thứ tư như thường lệ. Có lẽ do bản thân cậu luôn có cho mình những quy tắc riêng, Thời Tiên chưa bao giờ ngồi ở ba dãy bàn đầu tiên. Cậu mặc định ba bàn đầu là dành cho sinh viên nữ trong trường.
Giáo sư dạy môn “Thống kê toán học” này tên là Đường Mạc Hàn. Tiết học đầu tiên, giáo sư Đường cố ý tới sớm mấy phút để chuẩn bị trước, mở máy tính, tìm file PPT để trình chiếu.
Chuông vào học vừa vang lên, hai tay giáo sư Đường chống lên bục giảng, sẵn sang tự giới thiệu bản thân thì cửa phòng học lại bị người đẩy ra. Nam sinh đứng ngoài cửa cao giọng hô to: “Thưa thầy.”
Tiếng nói réo rắt du dương, giống như tiếng đàn cello trầm thấp, vừa dễ nghe vừa bền bỉ.
Sinh viên có chơi âm nhạc như Thời Tiên vô cùng mẫn cảm với âm thanh. Giọng nói này cậu thấy rất quen tai nên cũng đoán ra được phần nào. Vậy nên, học bá xưa nay không để ý chuyện thiên hạ cũng hướng mắt ra ngoài nhìn môt cái.
Quả nhiên, là Lục Diên Trì.
Ve ngày hè ồn ào náo động, mặt trời sau trưa chói chang tỏa ra ánh nắng vàng rực, Lục Diên Trì đứng ngay cửa lớn, tư thế thẳng bang như cây bạch dương nhưng lại toát ra vẻ biếng nhác cùng càn rỡ. Đôi mắt hoa đào đẹp tuyệt lướt một vòng quanh lớp, đến lúc bắt được bóng dáng Thời Tiên, ý cười nhợt nhạt nơi đáy mắt mới chợt nở rộ.
Giáo sư Đường nghe tiếng, liếc mắt nhìn ra cửa một cái, cao giọng hô: “Vào đi.”
Ở đại học Z, Lục Diên Trì chắc chắn vô cùng nổi tiếng, sinh viên khoa Mỹ thuật lại chạy đi học lớp khoa Toán đúng là khiến người khác bất ngờ. Trong lớp hoc vang lên tiếng bàn tán xôn xao…
“Ơ, sao anh ấy lại tới đây vậy?”
“Hotboy khoa Mỹ thuật lại tới học môn chuyên ngành khoa Toán à?”
Lục Diên Trì cũng chẳng để tâm, đóng cửa phòng học lại rồi đi về phía Thời Tiên luôn, anh ngồi xuống bên phải cậu.
Phía sau Thời Tiên, đám nữ sinh dung tay che miệng ngăn lại tiếng xuýt xoa, cuối cùng vẫn không ngăn được mà rầm rì: “Hu huh u, song bích đại học Z” gặp nhau rồi!!!”
Bạn học ngồi cùng bàn cũng bừng tỉnh: “Hiều rồi, tới vì Thời Tiên đây!!”
“Chắc chắn là thế, hai người bọn họ còn ở cùng nhau mà.”
“Ở cùng nhau á? Song bích đại học Z hình như thật ấy nhỉ!”
Thời Tiên hoàn toàn bỏ ngoài tai mấy âm thanh tám nhảm vở vẩn thế này