Cảm quan của Thời Tiên rất nhạy béo, đương nhiên nhận ra ánh mắt Lục Diên Trì đang nhìn chân cậu. Muốn nhìn thì nhìn thôi, có sao đâu, đẹp thì phải để cho người khac nhìn chứ. Nhưng Thời Tiên vẫn nâng mắt lên, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lúc này Lục Diên Trì mới hồi hồn, dứt mắt khỏi chân Thời Tiên bảo: “Lịch học của cậu đưa tôi đi.”
Thời Tiên khó hiểu “hử?” một tiếng.
Lục Diên Trì giải thích: “Máy hút bụi có hơi ồn, tôi xem để biết lúc nào nên mở, tránh thời gian lúc cậu ở nhà.”
Vốn Thời Tiên định nói từ thứ hai tới thứ sáu cậu đều kín tiết, nên anh có mở máy lúc nào cũng chẳng sao hết. Hơn nữa, chút âm thanh của máy hút bụi này vốn chẳng ảnh hưởng tới tôi được.
Nhưng nếu mà nói thế thì khác nào chặt đứt đề tài nói chuyện, không còn đất cho anh diễn nữa, thế là cậu lạnh nhạt nói: “Chờ chút, tôi đi xem thời khóa biểu của mình đã, vừa mới nhận được, còn chưa kịp in ra.”
Thời Tiên có thói quen in thời khóa biểu ra.
Thật ra cậu có thể chụp ảnh rồi lưu trong di động, nhưng mở di động vào album tìm ảnh rất là mất thời gian, còn chưa kể trên di động có rất nhiều ứng dụng dễ dụ con người sa đọa.
Thời Tiên không chấp nhận được việc lãng phí thời gian như thế.
Cậu không thể cứ không danh không tiếng mãi được.
Cậu cũng từng có khoảng thời gian không danh không tiếng, đúng là Lục Diên Trì cũng không có thành kiến gì với cậu cả. Nhưng một Thời Tiên như thế, định sẵn sẽ chẳng thể nào hấp dẫn tầm mắt Lục Diên Trì được.
Lúc này Lục Diên Trì mới ý thức được Thời Tiên cần in thời khoá biểu ra giấy, thế là bươc vào phòng luôn, định cầm di động chụp lại lịch học của cậu.
Tri nhớ Thời Tiên tốt, chẳng mấy chốc đã tìm thấy thời khoá biểu mà cậu cần in ra.
Lục Diên Trì cầm di động chụp tách một cái.
Sau đó anh cũng nhận ra được, thời khoá biểu này, Thời Tiên có đưa hay không cũng chẳng có vấn đề gì lớn.
Thứ hai đến thứ sáu, kín tiết.
Kín tiết nghĩa là gì, là mỗi ngày đều học mười tiết kín mít lịch đó.
Điện thoại: “…”
Đúng là “cuốn” quá mà.
Lục Diên Trì lại nhận thức sâu rộng hơn về độ “cuốn” của mấy học bá này. Nhưng rất nhanh, anh cũng nhật ra trong thời khoá biểu có rất nhiều tiết hóa học trong đó. Ngoài ra, hình như Thời Tiên cảm thấy hứng thú với y học thì phải, cậu còn đăng ký thêm một lớp bên khoa y nữa.
Lục Diên Trì nhận ra điều gì đó, nói: “Cậu học song song văn bằng hai hóa học à?”
Thời Tiên đạm nhiên gật gật đầu: “Đúng thế.”
Lục Diên Trì rũ mi nhìn xuông, chạm ngay đỉnh đầu Thời Tiên. Cậu vừa mới gội đầu xong, tóc ngắn đen nhánh vừa dày vừa nhiều, tay Lục Diên Trì xoa xoa một hồi. Không biết đại mỹ nhân dưỡng tóc kiểu gì nhỉ, sờ vào mềm mượt y như vải sa tanh ấy.
Lục Diên Trì kinh hô: “Tôi hâm mộ cậu thật đấy.”
Thời Tiên bị người ta vò tóc, khó hiểu: “Hửm?”
Lục Diên Trì lại nói: “Vừa học toán vừa học hóa, thế mà tóc còn dày, nhiều thế này được.”
Thời Tiên biết anh đang chọc cậu. Dù sao thì, trong khoa toán học bọn họ thường vẫn hay trêu nhau, bây giờ đọc “Đại sô tuyến tính”, “Tich phân, vi phân”, “Xác suất thống kê”, sau này sẽ đọc “Làm thế nào để trị rụng tóc.”
Người giỏi giang, tóc cũng chẳng còn.
Vẻ mặt Thời Tiên lạnh nhạt, đáp: “Bây giờ vẫn còn trẻ, thêm vài năm nữa cũng sẽ trọc thôi.”
Lục Diên Trì đơ người: “…”
Anh tưởng tượng ra dáng vẻ Thời Tiên khi trọc đầu, chẳng hiểu sao vẫn thấy đẹp một cách tà dị, đành nói: “Năm tháng không thể xóa đi cốt cách người đẹp, cho dù nhóc Thời cậu có trọc đầu, cũng là một “yêu tăng thịnh thế”.”
Thời Tiên bị anh gọi một tiếng “nhóc Thời” thì sửng sốt một giây, lúc này mới đáp: “Mượn lời hay của anh.”
Lục Diên Trì có được thời khoá biểu của Thời Tiên rồi cũng nên về thôi. Lúc đi đến của phòng, đột nhiên anh nghĩ tới cái gì, kinh ngạc hỏi: “Đúng rồi, tại sao văn bằng hai của cậu lại học hóa học thế? Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chọn công nghệ thông tin cơ đấy.”
Chuyên ngành toán học này, rất nhiều học bá trâu bò sẽ chọn là văn bằng chính. Chỉ cần học toán thật giỏi, cho dù sau này không đi trên con đường học thuật kia thì cũng có thể đi làm chuyên viên tài chính.
Hóa học thì không giống thế, nó nổi tiếng là chuyên ngành khó ứng dụng.
Đại học Z thiền về những ngành kỹ thuật, công nghệ thông tin lại xếp hàng top, một đống học bá cuốn ở trong đó.
Lục Diên Trì có trực giác, nếu Thời Tiên muốn cuốn chung, chắc chắn là dư sức, chỉ là cậu không có hứng thú thôi.
Thời Tiên nghe thế, quay đầu lại, nhìn thẳng vào anh rồi cười nhạt, lẳng lặng nói: “Vì để phạm tội không lưu lại bằng chứng.”
Tay nắm then cửa của Lục Diên Trì khẽ chựng lại.
Đột nhiên anh nhớ ra, Thời Tiên thích tiểu thuyết trinh thám, bản thân cậu còn có chỉ số IQ siêu cao, thiên tài toán học, học thêm văn bằng hai hóa học, còn có hứng thú với y học nữa.
Hơn nữa trong xương cốt còn bộc lộ ra tác phong coi thường luân lý, đạo được, pháp luật đầy cấm kỵ.
Trong đầu Lục Diên Trì chạy qua một danh xưng.
Rối loạn nhân cách chống đối xã hội IQ cao.
Lục Diên Trì nâng mi lên, đối diện với Thời Tiên, ánh mắt để lộ tìm tòi.
Biểu cảm Thời Tiên rất lạnh lùng, ánh mắt bình tĩnh, không phải cậu đang nói giỡn, cũng không phải cậu cố tình dọa người ta, mà cậu thực sự nghĩ như thế.
Lục Diên Trì ngẩn ra vài giây, chợt bật cười. Đôi mắt hoa đào cứ như chiết ra hoa được ấy, không chút để ý lên tiếng: “Thời Tiên, cậu thông minh như thế, chắc chắn không đi tới một bước kia đâu.”
Giọng Thời Tiên lạnh băng: “Cố hết sức.”
Lúc này Lục Diên Trì mới nói một câu “Chúc ngủ ngon.”
Thời Tiên cũng lễ phép đáp “chúc ngủ ngon.”
Lục Diên Trì đóng cửa lại, không nhanh không chậm đi về phòng mình.
Trong ánh sáng chập choạng, đôi mắt hoa đào của anh cứ như chứa muôn vàn vì sao. Anh liếʍ cánh môi, hứng thú và du͙© vọиɠ tràn ra theo từng hành động.
Làm sao giờ? Trong nhà anh mới có một mỹ nhân điên cuồng.
Sợ hãi sao? Run rẩy sao?
Không hề.
Ngược lại, Lục Diên Trì có chút chờ mong với cuộc sống bình thản sắp bị người phá vỡ.