Cuộc vui này tới hơn 10 giờ mới giải tán, đoàn người dẹp đường về nhà.
Đèn đường tù mù, xung quanh yên tính, đường phố đêm khuya không người quét dọn có chút dơ bẩn rách nát, nhưng trên mặt những thiếu niên lại sạch sẽ sáng ngời, thanh xuân phơi phới.
Uống rượu xong lại còn ca hát, mấy chàng trai có chút high cùng táo báo. Lục Dư Ninh dán lên người Nhϊếp Hàm Viễn, gào cổ lên hát “Trong cơn mưa” của Uông Phong: “Giữa màn mưa rơi tí tách rào rạt giăng giăng mịt mù này…”
Lục Diên Trì không tài nào nghe nổi nữa, ghét bỏ nói: “Chạy đi.”
Mọi người cười ha ha, hoan thanh tiếu ngữ vang lên suốt dọc đường.
Hai đội chia tay nhau ở cổng trường, ba người Lục Dư Ninh về lại ký túc xá, Thời Tiên và Lục Diên Trì cùng về nhà.
Sau lời hẹn mai này lại tụ, cuộc chơi cũng hoàn toàn kết thúc.
Trên đường về, Thời Tiên và Lục Diên Trì có hơi im lặng.
Không, nói chính xác thì, Lục Diên Trì vẫn nhìn chằm chằm Thời Tiên mãi. Vẻ mặt lưu manh cùng hứng thú dạt dào chưa bao giờ biến mất. Thời Tiên cũng chẳng dao động gì, thần thái vẫn bình đạm cùng quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, cùng vào thang may.
Ra khỏi thang máy, trước khi vào nhà, đột nhiên Lục Diên Trì cười xấu xa, nói một câu: “Ha, sắp sống chung với đại mỹ nhân rồi.”
Thời Tiên lạnh lùng liếc anh một cái.
Lục Diên Trì thổn thức cảm thán: “Đây là lần tiên sống chung trong đời tôi đấy.”
Cuối cùng Thời Tiên cũng phản ứng lại anh, nhả một câu: “Kỹ thuật diễn cũng được.”
Lục Diên Trì cứng họng.
Lục Diên Trì tra chìa khóa, xoay vòng, cửa mở, bật đèn ở huyền quan, thay giày, vào nhà… Một loạt động tác liền mạch dứt khoát.
Lục Diên Trì cũng theo vào trong, thuận tay đóng cửa lại, sau đó ai oán nói: “Chuyện này có gì mà khó tin chứ. Đậy thực sự là lần đầu tiên tôi sống chung với người khác mà. Từ cấp 3, lên đại học tôi chưa bao giờ ở chung với ai đâu, cũng không ở lại trường.”
Đương nhiên Thời Tiên biết, Lục Diên Trì không ở lại trường, hơn nữa tuổi còn nhỏ, trải nghiệm về chuyện tình cảm cũng rất đơn giản, anh cũng chưa bao giờ sống chung với bất kỳ cô gái nào.
Vẫn… còn là một sinh viên đơn thuần, sạch sẽ.
Dưới phỏng đoán như vậy, Thời Tiên cười nhạt, quay đầu nhìn Lục Diên Trì, khàn giọng nói: “Người đầu tiên sống chung với anh trong đời này là tôi, đúng thật tôi rất vinh hạnh.”
Lục Diên Trì nhìn thấy cậu cười, có hơi hoảng hốt.
Tính cách Thời Tiên thiên về lạnh lùng, cậu rất ít cười, mà một khi cậu cười lên lại có vẻ đẹp trai, phóng túng khó tả, rất tự tin, rất đẹp lại mang theo chút du͙© vọиɠ hư hỏng, ám chỉ rất rõ ràng: “Là tôi hiểu sai rồi.”
Rõ ràng suy nghĩ rất xấu xa, thế mà nói ra khỏi miệng lại vô cùng đứng đắn nghiêm túc.
Tsundere
Ánh mắt Lục Diên Trì sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào cậu, trong đầu anh chỉ toàn một suy nghĩ: “Đại mỹ nhân đang nghĩ xấu xa bậy bạ gì đây? Mình muốn biết quá đi mất! Nếu mình có thể biến thành con giun trong bụng người đẹp thì tốt biết mấy!”
Thời Tiên cũng đi vào phòng mình, chào tạm biệt lần nữa với Lục Diên Trì: “Tắm rửa rồi đi ngủ đi thôi!”
Lục Diên Trì bị câu nói này trêu chọc tới tâm can ngứa ngáy nhưng cũng chỉ chào tạm biệt: “Ừm, cậu cũng ngủ sớm đi.”
Thời Tiên sửa sang lại hành lý của mình một chút, lúc này mới đi vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu thay quần áo rồi về lại phòng ngủ.
Bây giờ mới hơn 11 giờ một chút, không phải là thời gian Thời Tiên sẽ đi ngủ. Bình thường cậu hay thức đến gần 12 giờ khuya, chủ yếu là học hành tới 11h 40, rồi lại dành thêm mười phút viết nhật ký ghi lại những chuyện xảy ra trong ngày, tốn thêm 10 phút nghịch di động nữa.
Thời Tiên dựa theo tiết tấu vốn có, ngồi vào bàn học bài.
Vậy nên, lúc Lục Diên Trì qua đây gõ cửa thì phát hiện Thời Tiên đang học.
Cảm giác này, biết nói như thế nào đây nhỉ!
Khϊếp sợ + khâm phục đồng thời, còn chết lặng nữa.
Đêm nay đại mỹ nhân vừa xem phòng + chuyển nhà + mời khách + đi hát, còn uống car rượu.
Về nhà rồi còn không lên giường nghỉ ngơi mà còn ngồi vào bàn học được.
Sức tập trung này không phải trâu bò bình thường đâu.
Trước giờ Lục Diên Trì vẫn biết mấy học bá trong trường đều rất “cuốn”, bây giờ anh được tiếp xúc với một người trong số họ, một sinh viên nghệ thuật chỉ biết nhìn người đẹp như anh còn bị “cuốn” tới khóc luôn rồi.
Năm nhất Thời Tiên ở ký túc xá trong trường nguyên một năm, sớm đã quen với lối sống của thẳng nam chẳng có chút ý thức riêng từ nào rồi. Nếu không phải lo lắng bản thân nửa đêm thần trí không tỉnh táo mà làm ra chuyện gì đó với Lục Diên Trì, có khi tối đến đi ngủ không đóng cửa cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Vậy nên, khi nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốc, cậu chẳng thèm nâng mắt, chỉ cất cao giọng bảo: “Vào đi.”
Lục Diên Trì khϊếp sợ một lúc với việc nửa đêm rồi mà mỹ nhân vẫn còn đang học bài, qua đi rồi thì cứ nhìn chằm chằm người ta.
Người đẹp vừa mới rửa mặt xong, trên người đang mặc đồ ở nhà, áo thun màu nâu, quần đùi đen, tứ chi nhỏ dài cứ lõα ɭồ trong không khí.
Chân cậu rất đẹp, thon dài thẳng tắp, trắng nõn mượt mà, còn trắng hơn cả cẩm thạch, không chút tỳ vết nào.
Hơn nữa, mặt Thời Tiên cũng rất trắng, nhưng chân và mặt vẫn có chút khác nhau, hiển nhiên là do mùa hè không biết giữ gìn nên phơi đen đây mà. Còn về chân, có lẽ do cậu thường xuyên mặc quần dài nên chân trắng khác thường.
Bạn có thể tượng tượng không, một đại mỹ nhân với làn da cực đẹp, vừa cởϊ qυầи áo một cái, toàn thân trắng nõn khai bày, chỉ có nốt rồi nhỏ trên cổ vừa da^ʍ vừa hấp dẫn, khiến người ta muốn hôn, muốn ngắt.