Vì Anh Cong Một Chút

Chương 13

Đương nhiên Lục Diên Trì không thể nào thực sự lột quần áo Thời Tiên ra, đếm số nốt ruồi trên người cậu được. Hành vi đó khác gì súc sinh, anh chỉ đành rút điếu thuốc trong tay Thời Tiên qua, hít sâu một hơi, đè nén lại những ý niệm da^ʍ tà đột nhiên nảy sinh kia lại.

Sương khói màu lam nhạt được phun ra từ miệng anh, lúc này Lục Diên Trì mới nhớ tới mục đích anh đi tìm Thời Tiên.

Đúng rồi, anh muốn hỏi Thời Tiên xem, có muốn tham gia ban nhạc của anh không?

Năm lớp 11 Lục Diên Trì có thành lập một ban nhạc, sau khi thi đại học xong thì giọng ca chính đi mất, ban nhạc cũng vì thế mà không hoạt động nữa.

Giọng ca chính được xem như linh hồn của cả dàn nhạc, hình tượng, phong cách và mức độ được công chúng đón nhận phần lớn dựa vào âm sắc và giọng hát của giọng cha chính. Rất nhiều ban nhạc nổi tiếng rồi lại đổi giọng ca chính, chẳng mấy chốc mà flop chẳng còn tăm hơi. Vậy nên, trong chuyện tìm kiếm giọng ca chính này, đương nhiên Lục Diên Trì không dám cẩu thả, thận trọng từng bước.

Mãi tới lúc, anh gặp được Thời Tiên.

Thời Tiên có được giọng ca trời phú, tone giọng nam cao, bản thân cậu còn được học về thanh nhạc rồi, biết chơi ghi-ta, đàn điện tử, dương cầm, vẻ bề ngoài còn đẹp trai đến vô lý.

Lúc anh để Thời Tiên thuê phòng, nếu mà bảo không có ý đồ gì khác thì là nói dối.

Hơn nữa, sau khi nghe Thời Tiên live bản Believer kia, Lục Diên Trì càng thêm chắc chắn.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mặc dù chỉ tiếp xúc với Thời Tiên trong thời gian ngắn, anh có thể nhận ra Thời Tiên rất thông minh và cũng rất… kiêu ngạo.

Ngày đầu tiên quen biết đã hỏi người ta có muốn tham gia ban nhạc của mình không?

Có khi nào Thời Tiên sẽ cảm thấy động cơ cho thuê nhà của anh không thuần khiết, rồi từ chối luôn không?

Lục Diên Trì rũ mi, nhìn điếu thuốc trong tay cháy hết một nửa, hiếm khi nào lại chần chừ.

Thời Tiên dám xuất hiện trước mặt Lục Diên Trì, đương nhiên cậu đã chuẩn bị kỹ càng, cũng đương nhiên biết Lục Diên Trì có một ban nhạc, càng rõ ràng ban nhạc của anh đang thiếu ca sĩ chính.

Vậy nên hôm nay không thể thiếu được phân đoạn đi hát kara rồi, đây cũng là mục đích để Lục Diên Trì nhìn ra giá trị của cậu.

Vốn cậu còn nghĩ, sau khi cậu hát xong bản Believer kia rồi, Lục Diên Trì sẽ có phản ứng gì đó.

Nhưng Lục Diên Trì lại im như thóc, không hề nhắc gì tới chuyện ban nhạc, chỉ câu được câu mất mà nói chuyện với cậu, hiển nhiên là không có ý tứ gì về chuyện kia.

Thoáng chốc, Thời Tiên cảm thấy chả còn gì vui nữa.

Cậu rút lại nửa điếu thuốc mới rồi, rít một hơi rồi nhét ngược lại vào tay Lục Diên Trì, cất bước đi thẳng, còn tiện thể vẫy vẫy tay trong không khí xem như chào tạm biệt: “Đi về thôi!”

Ánh mắt Lục Diên Trì sắc quắc nhìn chằm chằm bóng dáng Thời Tiên đi mất, vẻ mặt như đang suy tư điều gì.

Anh không còn nghiêm túc về chuyện của ban nhạc nữa, lúc này những suy nghĩ lung tung trong đầu Lục Diên Trì cứ như ngựa hoang thoát cương, hỗn độn tán loạn.

Con bà nó, tại sao anh lại có suy nghĩ muốn lột quần áo trên người Thời Tiên xuống đếm số nốt ruồi chứ!!!

Ngón cái và ngón trỏ Lục Diên Trì vân vê cây thuốc, đưa tới bên môi rít một hơi, anh nghiêm túc tự hỏi mình.

Ừm, đại mỹ nhân thực sự xấu tính ghê, còn rất gợi cảm, gợϊ ɖụ© nữa.

Toàn đại học Z, bao nhiêu hotboy thế mà còn không ngăn cản được mị lực của Thời Tiên, sinh viên nghệ thuật như anh đây thì lại chẳng thể nào miễn dịch với sức hấp dẫn của người đẹp nổi.

Lục Diên Trì tìm xong lý do cho mình rồi thì dập tắt điếu thuốc, ném vào thùng rác, đuổi theo Thời Tiên, một trươc một sau về lại phòng bao.

Thời Tiên đi vào trong, ngồi xuống mép ghế sô pha trong cùng. Theo bản năng, ánh mắt Lục Diên Trì lại tìm kiếm bóng dáng cậu, chọn ngồi ở vị trí đối diện.

Vẻ mặt Thời Tiên vẫn bình tĩnh ôn hòa, Lục Diên Trì lại hứng thú dạt dào mà nhìn chằm chằm cậu.

Ánh đèn xanh đỏ tím vàng trong quán cứ xoay tròn chiếu lên mặt hai người những luồng sáng vụn vặn. Ba vị khác trong phòng 312 lúc này đang gào thét ca khúc “Nổi gió rồi.”

===

“Anh đã từng mê muội trước thế giới rộng lớn này

Cũng đã từng chìm đắm trong những câu chuyện hoang đường

Không màng thật giả, không tranh đấu cũng chẳng sợ cười chê

Anh đã từng trao cả thanh xuân của mình cho cô ấy

Cũng đã từng vuốt ve ngày hạ qua từng ngón tay

Rung động nơi con tim cứ đề mặc tùy duyên đi thôi…”

Tiếng la hét hòa cũng tiếng nhạc ầm ĩ.

Một lần đối diện, sóng ngầm mãnh liệt, ái muội lan tràn.