Vì Anh Cong Một Chút

Chương 12

Phòng bao này khá cao cấp, còn chuẩn bị một cái sân khấu nhỏ, trên đài có để sẵn micro, Lục Dư Ninh phi lên sân khấu luôn, ôm lấy mic gân cổ lên rống: “Em làm ta mê say, em khiến ta rơi lệ…”

Lục Diên Trì nhìn một màn này, yên lặng đỡ trán. Đứa trẻ này thực sự là nhìn đần quá đi mất.

Hát một bài thôi mà phải gọi là quỷ khóc sói gào, đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần sợ hãi, chẳng khác gì sóng thần dâng cao, ai nhìn cũng muốn trốn tới Siberia cho rồi.

Lục Diên Trì cảm thấy lỗ tai mình không thể chịu nổi sức công phá này, đặc biệt là trước đó còn được nghe Thời Tiên phun châu nhả ngọc.

Thời Tiên thì vẫn ổn, đi chơi mà, thế này mới có không khí chứ.

Cho dù nguyên bài đều lạc điệu hết, được cái hát to rõ lời.

Vui vẻ là được rồi.

Có điều cậu vẫn phải đi chào hỏi với nhà vệ sinh cái đã.

Cậu uống cũng không ít, thực sự là nghẹn một bụng rồi.

Sau khi xả nước xong, cậu ấn nước rửa tay sạch sẽ rồi nhưng lại không vội quay lại.

Cậu móc túi thuốc từ trong túi quần ra, rút một cây, ngậm trong miệng, lại sờ sờ bật lửa, tách một cái châm thuốc, hít sâu một hơi, khói trắng lượn lờ khiến gương mặt cậu trở nên mơ hồ.

Nguyên một buổi tối, cậu đi xem phòng, dọn dẹp hành lý, chuyển nhà, mời bạn ăn cơm… một đông chuyện, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, cho phép mình một người một chỗ.

Cậu có thể đối mặt trực tiếp với thượng đế, tự hỏi về cuộc đời, lên kế hoạch cho tương lai.

Có một điều chắc chắn, Lục Diên Trì có sức hấp dẫn trí mạng với cậu.

Mỗi tế bào, mỗi lỗ chân lông trên cơ thể cậu đều đang gào thét, khát vọng Lục Diên Trì. Mà phần khát vọng này giống như một người vùi mình trong địa ngục lại luôn ngẩng đầu nhìn lên thiên đường, trông mong một chút ánh sáng nhạt chiếu xuống sinh mạng đang chôn vùi trong cống ngầm, tất cả đều dựa theo bản năng.

Vô số đêm dài u ám, Thời Tiên cũng đã từng hỏi chính mình hết lần này tới lần khác, cậu âm u như thế, trầm tĩnh lại ít nói tại sao lại sản sinh ra du͙© vọиɠ với Lục Diên Trì sạch sẽ, tươi sáng, tâm hồn nhiệt liệt được vậy?

Cậu không cai được, chỉ có thể bị du͙© vọиɠ chi phối, thận trọng từng bước.

Lục Diên Trì thấy mãi mà Thời Tiên vẫn chưa quay về, theo bản năng đi vào nhà vệ sinh tìm cậu.

Sau đó, anh liền nhìn thấy…

Trên hành lang dài trong quán kara, dưới ánh đèn mờ ảo, Thời Tiên dựa vào tường hút thuốc.

Sương khói màu xám nhạt bao phủ lấy cậu, gương mặt tinh xảo, ánh mắt trong trẻo, nốt ruồi son trên cổ đổ như máu giống như đèn báo động trên mặt biển mênh mông. Cậu thần bí, xinh đẹp, đến ngay cả tiếng hát cũng có thể dùng để mưu tài hại mệnh được.

Thời Tiên nghe thấy tiếng bước chân, khẽ nâng mắt nhìn qua đây.

Qua làn sương khói, tầm mắt Lục Diên Trì và Thời Tiên chạm nhau, trái tim khẽ run rẩy.

Có một vài người, bề ngoài nhìn ngoan ngoãn nhưng nội tâm lại gian tà vô cùng. Lúc hút thuốc trông vừa hư lại vừa ngọt ngào, pha chút cặn bã lại câu người.

Lục Diên Trì cảm thấy mình bị trúng cổ rồi.

Một nam sinh mà lại đẹp như tiên, có nói là họa thủy hại nước hại dân cũng không quá.

Anh không tự chủ được mà đi qua, cùng Thời Tiên song song dựa lưng lên tường gạch lạnh lẽo. Tay phải anh lấy điếu thuốc trên tay Thời Tiên đi, hít một hơi trên đầu lọc mà cậu vừa hút. Khói trắng lượn lờ dâng lên rồi nhanh chóng tiêu tan trong không khí.

Lục Diên Trì thở dài nói: “Sau này hút thuốc ít thôi, giọng của cậu được trời phú cho như thế, đừng lãng phí nó.”

Thời Tiên nhìn Lục Diên Trì tự nhiên hút điếu thuốc mà cậu đã hút qua, đầu tim hơi nhói lên một cái. Thần sắc cậu vẫn lạnh lùng, đáp lại anh: “Thiên phú toán học của tôi còn tốt hơn nữa kìa.”

Hình như Lục Diên Trì đã quên, Thời Tiên là đại thần viện Toán học, là bảo bối đầu tim của mấy giáo sư bên đó.

Với cậu mà nói, ca hát chẳng quan trọng gì.

Đương nhiên Thời Tiên cũng sẽ không vì ca hát mà cai thuốc.

Giọng hát dễ nghe chẳng qua cũng chỉ là một trong những tài lẻ không đáng kể của đại thần viện Toán học mà thôi.

Đáy lòng Lục Diên Trì có hơi tiếc nuối nhưng cũng không tiện ép buộc người ta. Anh nghiêng đầu nhìn qua, một cái liếc mắt đã nhìn thấy nốt ruồi son đỏ bừng trên yết hầu Thời Tiên, anh nhịn không được mà vươn tay ra, sờ lên nốt ruồi đó: “Đúng là có… nốt ruồi son này!”

Trên hầu kết Thời Tiên có một nốt ruồi son, rất nhiều người đã nhìn thấy, ai cũng sẽ hỏi vài câu, bởi vì thực sự độc đáo, cũng rất quyến rũ.

Về nốt ruồi son này, mấy anh hùng bàn phím trên diễn đàn nói đến là ồn ào, có vài tên yêu râu xanh còn gào thét hỏi không biết ai có may mắn được hôn lên nó nữa, rồi để lại một loạt dấu hôn trên cổ Thời Tiên.

Lục Diên Trì từng đọc qua, cũng cảm thấy mấy người trên diễn đàn nói quá về nó rồi.

Khiến anh cũng có hơi muốn hôn lên yết hầu Thời Tiên nữa.

Nhưng thế thì càn rõ quá.

Lục Diên Trì chỉ dám sờ sờ, còn bình luận một câu: “Nghe người ta nói, nốt ruồi trên yết hầu là nụ hôn của Adam đấy, rất gợi cảm.”

Hầu kết của Thời Tiên bị lòng bàn tay ấm áp thô ráp của chàng trai vuốt ve lên xuống. Cậu không khống chế được mà hơi run rẩy, vội vàng cướp lại điếu thuốc của mình trong tay Lục Diên Trì, chẳng để ý gì mà đưa lên miệng hút, thản nhiên đáp lời: “Trên người tôi có nhiều nốt ruồi lắm, trùng hợp mọc trên hầu kết mà thôi.”

Lục Diên Trì sững người: “

Không biết mấy người đăng bài nặc danh trên diễn đàn, nghe Thời Tiên nói về nốt ruồi này thì sẽ có phản ứng như thế nào đây.

Riêng Lục Diên Trì, nghe thấy Thời Tiên nói thế, hô hấp anh loạn hết cả lên.

Hừm, anh có hơi muốn lột hết quần áo Thời Tiên xuống, đếm rõ ràng xem trên người cậu rốt cuộc có tất cả bao nhiêu nốt ruồi.