Lúc Lục Diên Trì giúp Thời Tiên dọn nhà, anh cũng có thể đại khái đoán được, Thời Tiên không phải là con cái gia đình có gia cảnh giàu có gì. Cuộc sống của cậu rất đơn giản, cơ bản, ham muốn hưởng thụ vật chất cũng không cao.
Trong vòng một ngày phải chi ra hai ngàn tệ tiền nhà với tiền đặt cọc, Lục Diên Trì có chút lo lắng cho tình hình kinh tế của cậu cho nên mới chủ động đứng lên đi thanh toán trước. Không thì sao anh có mặt mũi đi cọ bữa cơm này chứ.
Lục Diên Trì thử dò hỏi: “Cậu còn đủ tiền tiêu không?”
Thật ra Thời Tiên không ngờ được, Lục Diên Trì vậy mà lại lo lắng cậu trả tiền nhà với đặt cọc xong rồi thì hết tiền, vậy nên anh mới thanh toán. Theo lý cậu phải cảm ơn ý tốt của anh mới phải. Nhưng điều này lại chẳng thay đổi được Thời Tiên lãnh đạm trả lời anh: “Yên tâm, tôi không nợ tiền thuê nhà của anh đâu.”
Lục Diên Trì nghẹn họng.
Thời Tiên giải thích: “Tôi có tiền học bổng, hơn nữa tôi còn đi gia sư kiếm thêm nữa.”
Lục Diên Trì hiểu rõ, gật gật đầu.
Cũng phải, học thần như Thời Tiên đây, tóm lại sẽ không thiếu tiền được.
Lục Diên Trì đành phải nói: “Vậy sau này chủ nhà mời cậu ăn cơm, cậu cũng không được dùng lý do việc học bận rộn để từ chối đâu đấy.”
Thời Tiên đáp: “Việc học có bận tới mức nào, thời gian ăn cơm vẫn phải có.”
Lục Diên Trì lại nhìn Thời Tiên lần nữa.
Nếu chỉ đơn thuần nhìn vẻ bề ngoài cùng gương mặt kia, chắc chắn Thời Tiên là một sinh viên đại học thanh bần, đẹp đẽ, khiêm tốn, không kiêu ngạo. Nhưng tính công kích và sự hung hãn lại được giấu sâu trong xương cốt, khó lòng nhận biết.
Lục Diên Trì dứt khoát nhận khoản tiền này, để Thời Tiên làm chủ mời cơm.
Có điều, anh cũng thành công hẹn cậu ăn một bữa, cũng có thể công khai đi tìm Thời Tiên nữa
Trong lúc hai người đang gửi tin nhắn qua lại trên wechat, ba vị bạn cùng phòng cũng lục tục giải quyết xong.
Trong những lúc thế này, bình thường sẽ chia làm hai tăng, tăng một là ăn uống, tăng hai sẽ là đi hát, đi xem phim hoặc tới khu vui chơi. Khó lắm mới được ra ngoài môt lần, đương nhiên là phải chơi cho đã cái nư.
Hơn nữa, Thời Tiên dọn ra khỏi ký túc xá rồi, thời gian mọi người trong phòng 312 có thể gặp nhau sẽ càng ngày càng ít đi. Ba người còn lại trong phòng vẫn rất tiếc nuối, thế là rủ rể nhau cùng đi hát. Lục Diên Trì đi ăn trực, đương nhiên là không được phép từ chối. Hơn nữa, anh vốn có hứng thú với Thời Tiên, đương nhiên là cung muốn đi theo, nghe Thời Tiên hát thế nào.
Thời Tiên đặt một phòng riêng ở Mỹ Đoàn, một đám người rồng rắn đi tới quán kara.
Bước vào phòng riêng rồi, Lục Dư Ninh khoe các mặt ưu tú của đại thần nhà mình với anh họ: “Đại thần đỉnh lắm đó, giọng hay, âm sắc đặc biệt, hát lên một cái là lịm tim luôn.”
“Anh, anh cứ nghe một lần là biết thôi, thế nào âm sắc cấp bậc lưu manh.”
Sau đó cậu chàng quay đầu nhìn về phía Thời Tiên: “Đại thần, tối nay hát bài gì, tôi bấm bài cho cậu, để anh tôi mở mang kiến thức một lần, biết thế nào là âm thanh của tự nhiên.”
Thời Tiên cũng không khách sáo, chọn bài Believer của Mộng Long, cầm micro lên rát luôn
“First things first
I"ma say all the words inside my head
I"m fired up and tired of the way that things have been oh ooh
The way that things have been oh ooh……”
Bài hát theo phong cách rock and roll, nhưng cuồng phong trong đó lại được câu thể hiện rât nhẹ nhàng, thản nhiên. Có điều âm sắc cậu dê nghe, ca từ được hát rõ chữ, âm vực có sức mạnh xuyên thấu tựa như ánh mặt trời. Những nốt cao được cậu xử lý rất mượt mà, chạy nốt cứ phải gọi là mềm như lụa.
Nói tóm lại là rất ổn.
Lục Dư Ninh vốn mê Thời Tiên như điếu đổ, thấy đại thần hát thì giơ di động lên ngay, bắt đầu quay video đăng lên tường nhà: “Đại thần hát bài mới, mau tới nghe nào.”
Cái máy nói như Lục Dư Ninh vốn rất có duyên với đám nữ sinh, hơn nữa cậu ta còn rất thích chia sẻ cuộc sống thường nhày của mình và ba bạn cùng phòng. Anh họ còn là Lục Diên Trì, vậy nên có không ít nữ sinh vì cái danh “Song bích đại học Z” mà kết bạn wechat với cậu chàng.
Video vừa mới đăng lên đã thu được một đống like.
Đương nhiên Lục Diên Trì biết Thời Tiên hát rất hay, anh đã nghe Thời Tiên không dưới một lần trên video của Lục Dư Ninh đăng.
Nhưng nghe qua di động thu âm thì khác hoàn toàn với nghe trực tiếp.
Hiện trường càng thêm chấn động hơn nữa.
Giọng hát thiên phú này cứ phải nói là đánh thẳng vào tâm linh, làm anh ngơ người tại trận. Vậy mà cái người đang hát bài này lại thản nhiên ngồi trên ghế sô pha trong phòng bao, tay cầm micro thong dong chạy nốt.
Chẳng khác nào tiếng sấm rền chốn thinh không.
Lục Diên Trì phát hiện tầm mắt mình không thể nào rời khỏi Thời Tiên được. Thậm chí anh còn bắt đầu học theo hành động của thằng em ngốc kia, cầm di động lên bắt đầu ghi lại hình ảnh Thời Tiên đang hát.
Thời Tiên nhẹ nhàng hát hết bài đầu xong liền ném micro cho những người kia.
Lục Dư Ninh đưa micro cho Lục Diên Trì, nói: “Anh, lên đi.”
Lục Diên Trì chọn bài “The Road Song” của Miserable Faith
“Mộng tưởng nơi đâu
Luôn khiến lòng người mơ ước tới.
Tôi bước trên đường, không màng thứ chi
Chỉ mong được đến bên người
Mộng tưởng phải chăng ở phía trước
Đêm nay sao sáng lạ thường
Nhớ em nơi phương xa
Đường về ôi sao dài thế….”
Hát tới câu “Nhớ em nơi phương xa”, ánh mắt Lục Diên Trì mập mờ lướt qua Thời Tiên.
Dường như Thời Tiên có giác quan thứ sáu, lạnh nhát liếc anh một cái.
Lục Dư Ninh quay lại nguyên quá trình, bạn bè trên wechat xem mà khϊếp sợ không thôi: “Ối đệt, lần đầu tiên “Song bích đại học Z” battle mà lại là…”
Video vừa đăng lên, đâu chỉ thu hoạch chỉ mỗi like không đâu, một đám nữ sinh đang la hét sợ hãi: “Đệch mợ, “Song bích đại học Z” cuối cùng cũng biết nhau rồi… hu hu… tôi khổ quá mà.”
Lục Dư Ninh rep lại một câu: “Hôm nay vừa mới biết nhau đấy, học kỳ này đại thần muốn dọn ra ngoài ở, thuê phòng là nhà anh tôi đó.”
Lục Dư Ninh trả lời vô cùng khách quan, nhưng sao có thể đấu lại với đám nữ sinh đang cuồng “Song bích đại học Z” chứ.
Trước đó vốn hai người chẳng quen biết nhau đã có một đống người kéo tới ship cặp rồi. Bây giờ còn ở chung một nhà, ship cặp cũng chỉ đến thế mà thôi!!!
Lục Diên Trì hát xong bài này thì không hát thêm nữa.
Lục Dư Ninh phát xong video lên tường rồi thì cũng bắt đầu phần trình diễn của mình