Thời tiết quá nóng, ăn gì vào miệng cũng chẳng thấy ngon, một đám người quyết định ăn gì đó đậm đà một chút.
Cuối cùng mấy người chọn đi ăn món cay Tứ Xuyên.
Trong phố ăn chơi gần trường học có một quán chuyên bán món cay Tứ Xuyên, hương vị cũng được lắm nên bọn họ đi thẳng qua đó, gọi một bàn đồ ăn, còn lấy thêm cả bia ướp lạnh nữa.
Bầu không khí trong phòng ký túc xá 312 xưa giờ vẫn rất hòa hợp. Chẳng nói đâu xa, có Lục Dư Ninh là cái máy nói, chả bao giờ phải sợ không khí tẻ ngắt không có chuyện để nói.
Lục Diên Trì làm hội phó hội sinh viên, bản thân anh cũng là một tay xã giao kỳ cựu, anh cố tình muốn hòa nhập với phòng 312, thêm thân phận anh họ Lục Dư Ninh và bạn cùng phòng mới của Thời Tiên, đương nhiên là như cá gặp nước, tự nhiên hòa tan luôn.
Mọi người uống thêm chút cồn nữa, dưới tác dụng của men, mọi người vô cùng cới mở, bầu không khí trên bàn ăn náo nhiệt khỏi phải nói, chém gió lung tung trời nam đất bắc đủ chuyện.
Lục Diên Trì ngồi bên trái Thời Tiên, trên bàn cơm, anh vừa ăn vừa nói chuyện với người khác nhưng lại vẫn âm thầm lặng lẽ quan sát vị bạn cùng nhà mới này.
Món cay Tứ Xuyên làm cho người ta ăn vào đều cảm nhận được hương vị pháo hoa rực rỡ chốn nhân gian, nhưng có một số người, khí chất bản thân quá đặc biệt, ăn một món ăn thường ngày thôi mà cũng rất văn nhã lịch sự. Thời Tiên chính là hiện thân cho hình ảnh đó. Món cá hầm ớt rõ ràng chỉ thấy toàn là dầu mỡ đỏ đỏ, người đẹp ăn vào lại cỏ cảm giác thanh nhã lạ thường.
Thời Tiên cũng biết uống rượu nhưng cậu không đam mê. Trên bàn cơm, mọi người nâng cốc chúc mừng hay cá nhân nào đó muốn mời, Thời Tiên cũng không từ chối quá mức, lẳng lặng uống hết.
Tửu lượng của cậu không tệ, rượu phẩm còn tốt hơn. Uống rượi không đỏ mặt, cũng không có chuyện rượu vào lời ra, lải nhải cái gì cũng nói. Chỉ là đôi mắt đen nhánh sẽ lóng lánh nước, có chút mê ly nhưng lại không che dấu được phong thái điềm tĩnh thong dong của cậu.
Cốt cách lịch sự tao nhã phong lưu khắc vào trong xương tủy.
Lục Diên Trì nghĩ tới cái gì, cầm bình rượu lên, nghiêng đầu nhìn về phía Thời Tiên, đề nghị: “Bạn cùng nhà, làm một ly?”
Thời Tiên đẩy chén rượu trước mặt qua, nói: “Rót đầy đi.”
Lục Diên Trì rót đầy ly của hai người.
Thời Tiên giơ chén rượu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đào hoa màu hổ phách của Lục Diên Trì, tiếng nói ướt sung nước sông ngày xuân: “Sau này mong được chỉ bảo nhiều hơn.”
Lục Diên Trì cười nhạt: “Cậu cũng thế nhé, tương lai mong được học hỏi nhiều hơn.”
Nói xong, anh cầm ly lên, chạn vào ly của cậu rồi ngửa đầu uống cạn.
Anh không hề che giấu hứng thú của mình với Thời Tiên chút nào. Cho dù có đang uống rượu đó, mắt đào hoa vẫn không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào Thời Tiên.
Thời Tiên vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Lục Diên Trì vẫn theo đuổi mình. Cảm giác lửa nóng, mãnh liệt như có thử thể đang dán lên người cậu vậy.
Nhưng cậu biết, có lẽ do tình cảm thầm kín dưới ảnh hưởng của cồn dẫn đến ảo giác đi.
Chàng thanh niên này, hotboy đa tình, nhìn ai mà chẳng thế, ai mà chả thả thính.
Không thấy anh với Khang Thần, Nhϊếp Hàm Viễn nói chuyện nói một hồi sắp tới mức kết bái huynh đệ rồi đó sao. Thời Tiên tự nhận bản thân cậu cũng không có gì đặc biệt với Lục Diên Trì cả.
Ly rượu này uống xong, bữa cơm này cũng đến hồi kết, Lục Diên Trì đứng dậy nói là đi toilet một tí.
Mọi người cũng tập mãi thành quen, uống nhiều đương nhiên là muốn đi xả rồi.
Mà cái việc đi toilet này ấy mà, có khi sẽ truyền nhiễm được đó, ba người khác trong phòng 312 cũng lần lượt đứng dậy, đi xả lũ.
Thời Tiên không đi chung với bọn họ mà đi tới quầy lễ tân thanh toán trước. Cậu vừa mới hỏi thì biết đã có người trả rồi, Thời Tiên đành phải hỏi số tiền hết bao nhiêu.
Tạm biệt cô lễ tân, Thời Tiên đi ra ngoài trước, xuyên qua cửa kính trong tiệm cơm, Thời Tiên nhìn thấy Lục Diên Trì đang đứng bên đường. Anh ngẩng đầu nhìn trời đêm, đang đứng đó chán ngấy tới phát ngốc, không biết là đang nghĩ gì.
Đèn đường neon hồng đỏ chiếu xuống người anh, chiếu ra bóng dáng cao lớn thon dài, chỉ áo thun đơn giản nhất thôi mà mặc trên người anh vẫn đẹp trai lạ thường.
Lục Diên Trì đang trong độ tuổi tươi đẹp nhất, tiện tay chộp một bức thôi cũng đẹp như đang vẽ bưu thϊếp ấy chứ.
Đây chẳng khác gì một liều xuân dược cực mạnh với Thời Tiên, cậu phải cố gắng lắm mới có thể nhịn xuống xúc động muốn phạm tội vì anh.
Lục Diên Trì nhạy bén nhận ra tầm mắt Thời Tiên, anh xoay người lại, nhìn qua đây.
Hai người đứng đối diện nhau, cách một tấm cửa kính.
Lục Diên Trì nhỏe miệng cười với Thời Tiên, ánh mắt đào hoa phiến ra muôn vàn đóa hoa đào, lả lơi không thể tả, vừa quyến rũ vừa dâʍ ɖu͙©.
Thời Tiên không ra ngoài ngay mà sờ di động, mở wechat ra trả lại tiền bữa ăn này cho Lục Diên Trì.
Lục Diên Trì không mở thông báo cho wechat nhưng trực giác mách bảo, anh mở khóa di động thì nhận được tin nhắn Chu Khải kia, anh cười nói: “Không cần khách sáo với tôi thế đâu, xem như chủ nhà mời khách một bữa cơm thôi mà.”
Thời Tiên rất kiên trì: “Không phải đang khách sáo với anh mà bữa cơm này, tôi muốn cảm ơn bạn cùng phòng và anh đã giúp tôi chuyển nhà, chẳng có lý nào lại để anh bỏ tiền cả.”
Cậu dừng lại một chút, nói: “Nếu anh muốn mời tôi ăn cơm, mời riêng tôi là được.”
Lúc này Lục Diên Trì mới nâng mí mắt lên nhìn qua.
Thời Tiên cũng không tránh né ánh mắt anh, yêu thầm thì yêu thâm thôi, bữa cơm này, nói thế nào cũng không tới phiên Lục Diên Trì trả được.