Thời tiết lúc này thật sự quá nóng. Cho dù đã bắt đầu vào đêm rồi, không trung chỉ toàn một mảnh xanh ngắt pha tím đậm diễm lệ, nhưng nhiệt độ lại không hề hạ xuống chút nào.
Thời Tiên bê một thùng sách kia, nặng trình trịch, mới đi một đoạn ngắn thôi cậu đã nhịn không được phải thả nó xuống nghỉ ngơi một chút, lau bớt mồ hôi trên trán đi.
Lục Diên Trì đuổi theo tới, mở thùng giấy ra, nói: “Tôi giúp cậu cầm một ít.”
Thời Tiên bình đạm nói: “Tùy anh.”
Lục Diên Trì lấy ra một chồng sách dày từ trong đó ra, trong lúc lơ đãng anh nhìn qua gáy sách.
Nói sao bây giờ nhỉ?
Sách của Thời Tiên chủ yếu là thể loại này:
[Thảm án sông Nil], [Không người sống sót], [Sự mê hoặc của quan tài Hy Lạp], [Sau giờ học], [Sự cống hiến của nghi phạm X]. [Bạch Dạ hành], [Xe lửa], [Đêm dài khó nhìn thấu], [Buổi đêm dài nhất đó]…
Từ Agatha Christie đến Keigo Higashino rồi Tử Kim Trần…
Đều là tiểu thuyết trinh thám cả.
Cổ kim nội ngoại, không thiếu một cái nào.
Lục Diên Trì kinh ngạc hỏi: “Cậu thích tiểu thuyết trinh thám à!”
Thời Tiên lại nhấc cái thùng lên lần nữa, đi về phía ngoài trường, vừa đi vừa trả lời: “Ừm, tiểu thuyết bán chạy trên thị trường, hầu hết tôi đều đọc qua cả rồi.”
Lục Diên Trì không để bụng lắm, một sở thích ít người quan tâm tới mà thôi. Chẳng qua, trong xã hội thích những gì nhanh chóng tiện lợi này, có thể đọc nhiều sách giấy thế này chứng tỏ Thời Tiên có tính cách kiên định trầm tĩnh lắm.
Anh rút cuốn “Bạch Dạ Hành” đang nổi tiếng kia ra, cười nhạt nói: “Tôi vẫn muốn đọc cuốn “Bạch Dạ Hành” này của Higashino Keigo lâu rồi, lại tìm mãi không thấy. Cuốn này cho tôi mượn mấy ngày nhé.”
Thời Tiên đọc không biết bao nhiêu là sách vở, đủ các thể loại, đương nhiên cậu biết tình tiết “Mượn trả sách” trong những bộ phim điện ảnh để tăng cường tiếp xúc. Chỉ là cậu cũng không nghĩ theo xu hướng đó. Hơn nữa “Bạch Dạ Hành” nổi tới mức nào chứ, Lục Diên Trì muốn xem cũng bình thường thôi. Mấy sách này bạn cùng phòng cậu cũng thường hay mượn đọc, cậu nói rất thản nhiên: “Anh cứ lấy, nhớ trả lại tôi là được.”
Lục Diên Trì cầm cuốn sách “Bạch Dạ Hành” mỏng tang, nhìn chằm chằm Thời Tiên cười đầy ẩn ý.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới căn hộ mà Thời Tiên sắp thuê, cũng chính là nhà Lục Diên Trì.
Đi vào trong nhà, Nhϊếp Hàm Viễn và Khang Thần đều tấm tắc khen không dứt miệng: “Nhà này không tệ chút nào.”
“Không hổ danh là sinh viên mỹ thuật.”
“Thiết kế nội thất thế này, goo đúng đỉnh luôn.”
Lục Diên Trì thả đàn ghi ta và sách của Thời Tiên xuống, rửa sạch tay, lúc này anh mới mở tủ lạnh, lấy đồ uống ra chiêu đãi mọi người: “Vất vả cho mấy cậu rồi, uống chút đồ lạnh cho mát đi.”
Nhϊếp Hàm Viễn và Khang Thần xua xua tay liên tục: “Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ!”
Lục Diên Trì buồn cười nói: “Cứ cần đi chứ, khó lắm mới tới được một chuyến, Thời Tiên nhà tôi vừa mới chuyển đến, chưa kịp chuẩn bị gì cho mây cậu cả.”
Lục Dư Ninh vừa vặn nắp chai vừa ghét bỏ nói: “Anh, giờ mới được bao lâu chứ, chưa gì đã “Thời Tiên nhà tôi” là sao? Rõ ràng là nhà chúng em đấy nhé!”
Nói xong, cậu chàng cầm một chai sprite vị chanh ném cho Nhϊếp Hàm Viễn với Khang Thần: “Đừng có khách sáo với cái người cướp đại thần nhà chúng ta làm gì.”
Lúc này Nhϊếp Hàm Viễn và Khang Thần mới cười nhận lấy.
Thời Tiên dọn hành lý vào phòng mình, cậu cũng không vội vàng sửa sang lại mà đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rửa tay. Thấy mọi người đã nghỉ ngơi hòm hòm rồi thì mới đề nghị: “Đi nào, mời các cậu ăn cơm, cảm ơn các cậu đã giúp tôi dọn nhà.”
Quan hệ trong phòng 312 vô cùng tốt, bình thường liên hoan gì thì cũng thay phiên nhau mời cơm qua lại.
Thời Tiên còn thường xuyên nhận được đủ các loại học bổng, lại còn đi làm gia sư nữa, tiền bạc đương nhiên lúc nào cũng rủng rỉnh nhất.
Mọi người chẳng ai có ý kiến gì, đều đứng bật dậy ra ngoài, hơn nữa còn bắt đầu thảo luận rôm rả xem tối nay nên ăn gì.
Lục Diên Trì đang dựa người vào lưng ghế sô pha, miệng nhỏ đang nuốt ngụm nước Nông Phu Sơn Tuyền xuống, mắt đào hoa đẹp có có chút cô đơn.
Thời Tiên quay đầu lại, mời anh: “Anh cũng cùng đi đi!”
Lục Diên Trì lại ngớ người.
Thời Tiên nói tiếp: “Không phải anh cũng giúp tôi dọn đàn ghi ta với sách đó sao?”
Lục Diên Trì cười cười, đáp: “Cũng phải.”
Nói xong, anh nhảy bật qua ghế sô pha, đuổi theo bốn người bọn họ.