Vì Anh Cong Một Chút

Chương 8

Thời Tiên nghe Lục Diên Trì miệng đầy lời cợt nhả, trái tim vẫn không chút gợn song nào, cậu cũng chẳng thấy bất ngờ gì.

Trên thực tế, ba năm qua, Thời Tiên giống như một con rắn ngủ đông ở nơi tối tăm, yên lặng nhìn trộm con mồi Lục Diên Trì của cậu.

Có đôi lúc, thậm chí cậu còn nghĩ bản thân cậu còn hiểu rõ Lục Diên Trì hơn cả chính bản thân anh. Cậu dường như có thể đoán được đủ loại phản ứng của anh khi hai người sống chung.

Lục Diên Trì là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng anh là một thẳng nam sắt thép nhưng từ nhỏ tới lớn lúc nào cũng mang danh hotboy hoa tâm. Xưa nay anh quen trêu đùa người khác, lời cợt nhả chẳng cần nghĩ cũng tuôn ra ào ào, còn chẳng lựa lời, khiến bede cũng phải chết mệt.

Mà lúc này, anh đang ôm eo một tên gay biếи ŧɦái, nội tâm tối tăm, thế mà còn không sợ chết ghẹo một câu “eo cậu nhỏ ghê.”

Không sợ bị lật thuyền trong mương à?

Con người Thời Tiên ý mà, nhìn bề ngoài thì ngoan ngoãn ôn hòa đất, thực ra không dễ trêu chọc đâu, bị người ta ghẹo, đương nhiên cũng phải ghẹo lại cho đủ rồi.

Ánh mắt cậu vốn dừng trên mặt Lục Diên Trì, lúc này lại bắt đầu di chuyển xuống dưới. Ánh mắt mang theo tính xâm lược cực đại xẹt qua hầu kết Lục Diên Trì, len xuống ngực, thẳng xuống eo… cuối cùng dừng ở bộ vị mẫn cảm nào đó.

Hai mắt cậu trời sinh đã vừa sâu vừa đen, lúc nào cũng bừng bừng dã tâm cùng du͙© vọиɠ. Bây giờ cậu còn cố tình khiến cho nó trở lên lạnh, dâʍ ɖu͙© hơn, ánh mắt đó cứ như có thực thể mà trườn tới trườn lui trên người Lục Diên Trì.

Dáng người Lục Diên Trì vốn được toàn sinh viên đại học Z công nhận là cực phẩm, có thể đánh bại vô số những bình luận ác ý của mấy kẻ anh hùng rơm trên ấy.

Thời tiết ngày hẽ, khí hậu vô cùng nóng bức, lúc anh chơi bóng sẽ để trần nửa thân trên. Thời điểm đó, topic thảo luận trên diễn đàn, bình luận có thể sếp thành cao ốc mấy chục tầng rồi. Trong đó đa phần đều là ảnh Lục Diên Trì chơi bóng rổ.

Hiện giờ khoa học kỹ thuật phát triển mạnh, dù camera có cách thật xa cũng có thể chụp được hình ảnh vô cùng sắc nét vô cùng.

Trên ảnh chụp, từng giọt mồ hôi trên người Lục Diên Trì đều thấy rõ ràng chứ đừng nói gì tới mấy đường cong cơ bắp kia.

Chàng thanh niên này, lúc mặc quần áo thì không nhìn ra, vừa cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, vai rộng eo thon, cơ ngực cơ bụng được phơi bày ngồn ngộn. Đúng chuẩn dáng người tam giác ngược. Lúc anh rượt bóng trên sân chẳng khác gì một con liệp báo đang rình mồi, tràn ngập dã tính, gợi cảm vô cùng.

Bây giờ, cách một lớp quần áo, Thời Tiên dùng ánh mắt miêu tả lại khối cơ thể tươi trẻ tràn đầy nhựa sống này.

Hình ảnh kia vừa mập mờ, gợi cảm, sắc tình nhộn nhạo pha chút nguy hiểm.

Lục Diên Trì thì sao, nửa người trên bị người dùng ánh mắt gian da^ʍ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên thô nặng. Quỷ dị hơn là, anh không hề thấy phản cảm chút nào, trái lại lại có chút chờ mong lén lút, hi vọng ánh mắt của người đẹp có thể xuống thấp hơn chút nữa…

Đó là một loại phản ứng hưng phấn tò mò với cái mới, chỉ muốn xem xem khi mỹ nhân nhìn tới bé Lục Diên Trì thì sẽ có phản ứng như thế nào thôi.

Cảm giác nội liễm cùng băng lạnh trên người Thời Tiên lại khôi phục lại như trước, cậu bình thản nâng mí mặt lên, đối diện với trong mắt màu nâu nhạt của Lục Diên Trì, thản nhiên nói: “Cảm ơn, không có đẹp như ngài được.”

Lục Diên Trì không ngờ tới đột nhiên mỹ nhân lại có thể bất thình lình phanh lại cái két như thế, anh hơi ngơ ra một lúc.

Thời Tiên đã sải bước đi mất rồi.

Ánh mắt Lục Diên Trì đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh đơn bạc kia của Thời Tiên theo bản năng.

Anh có thể chắc chắn, mỹ nhân thần thánh trước mắt này không thể trêu vào được đâu.

Còn không phải chỉ thả thính thôi sao? Thời Tiên cậu cũng rải được hết.

Hơn nữa còn thả một cách im hơi lặng tiếng, thả một cách âm thầm lặng lẽ, thả mà không ai biết cậu đang thả ấy chứ.

Vô cùng gợϊ ȶìиᏂ.

Ý cưới dưới đáy mắt Lục Diên Trì càng đậm hơn, anh cảm thấy hứng thú lạ kỳ với vị bàn cùng nhà mới này.

Lục Dư Ninh thấy Thời Tiên bị anh nhà mình đùa bỡn, bước nhanh tới an ủi: “Đại thần, ông đừng để ý tới anh ấy. Tính cách của anh nhà tôi ấy mà, nói chuyện lúc nào cũng bốc mùi gay, thần tới quỷ tới cũng phải thả thính một vòng mới chịu.”

Thần sắc Thời Tiên vẫn lạnh nhạt như thường: “Không có gì.”

Thực sự không có gì thật.

Lục Diên Trì dám chòng ghẹo cậu, chắc chắn cậu cũng ghẹo ngược lại thôi.

Năm cậu mười lăm tuổi ấy, vì Lục Diên Trì mà cong thành nhanh muỗi luôn rồi. Ngược lại Lục Diên Trì vẫn là một thẳng nam sắt thép.

Thẳng nam thả thính gay, người chịu thiệt luôn là thẳng nam thôi. Thời Tiên tự nhận mình đã hư hỏng tới mức hết thuốc chữa rồi.

Ngược lại Lục Diên Trì ấy, anh phải giữ mình cẩn thận vào thì mới không cong được.

Lục Dư Ninh nghe thế, tỉ mỉ quan sát cậu một hồi, thấy thần sắc đối phương vẫn bình lặng như nước thì cũng yên lòng hơn.

Cũng phải thôi, Thời Tiên thông mình như thế, khí chất lại mãnh mẽ thế kia, cứ cảm giác anh cậu ta… không phải đối thủ của cậu được.

Lục Diên Trì nghe được cuộc đối thoại của hai người phía trước cũng chẳng thèm để ý gì.

Anh chỉ rũ mi, nhìn về phía bàn tay phải mình, ngón tay vô thức vuốt ve ngón giữa và ngón trỏ, cứ như đang nhớ lại dư vị lúc mới rồi.

Chẳng hiểu sao anh lại vô thức nhớ tới một câu: “Eo mỹ nhân, đao đoạt mệnh.”

Câu này đúng là không lừa người mà.

Những ý niệm đó đúng thật là tà tính.

Lục Diên Trì cười cười, bước nhanh đuổi theo.