Vì Anh Cong Một Chút

Chương 18

Trong một trường học, phần lớn sinh viên đều đi theo con đường: Học chính quy (sau đại học) + đi làm công (thi công chức), chỉ có rất ít người có thiên phú trác tuyệt mới bước trên con đường học thuật được. Với những sinh viên này, những giáo sư trong khoa đương nhiên sẽ bật đèn xanh suốt con đường họ đi qua.

Thời Tiên rất nổi danh bên ngoài, kết quả chỉ có thế này thôi? Môt câu hỏi đơn giản như vậy mà cũng không biết.

Giáo sư Đường kinh ngạc nhìn “Thời Tiên”, nói: “Em không biết sao?”

Lúc này sinh viên trong lớp mới lên tiếng, giúp đỡ giải thích: “Thừa thầy, anh ấy không phải Thời Tiên, anh ấy là Lục Diên Trì.”

Giáo sư Đường nhớ tới tiếng cười khúc khích không dứt trước đó, cũng vỡ lẽ ra. Hai Song bích đại học Z trêu nhau, thay nhau điểm danh. Giáo sư Đường đành phải đi tới trước bàn Thời Tiên gõ gõ, lôi cổ Thời Tiên hang thật giá thật lên trả lời câu hỏi.

Tiết đầu tiên nội dung bài giảng khá đơn giản, giáo sư Đường ra đề cũng không khó.

Thời Tiên trả lời thẳng đáp án, rồi giải thích sơ qua phương pháp giải đề một lượt.

Giáo sư Đường vừa long gật đầu, cảm thấy đây mới đúng là tiêu chuẩn của sinh viên đứng đầu khoa Toán học chứ. Thầy giơ tay ra hiệu cho Thời Tiên ngồi xuống, sau đó nhìn sang phía Lục Diên Trì: “Em cùng ngồi xuống đí, Lục Diên Trì.”

Lớp học lại cười vang môt trận.

Lục Diên Trì hậm hực gãi mũi, lại ngồi xuống ghế.

Trực giác mách bảo anh cửa “Thống kê Toán học” này đi xa quá rồi.

Tay phải anh gác bàn chống đầu, khóe mắt liếc Thời Tiên một cái. Từ góc độ này nhìn qua, khí chất Thời Tiên rất điềm tĩnh, ưu nhã, đường cong sườn mặt tinh xảo tuyệt luân, đẹp còn hơn tranh vẽ nữa.

Lục Diên Trì không hề biết hối cải, mien man nghĩ, nếu vì Thời Tiên, trượt môn này cũng đáng thôi.

Đoạn nhạc đệm đơn giản trôi qua, chương trình học vẫn tiếp tục.

Lục Diên Trì chăm chú nhìn Thời Tiên một lát, sau đó thấy chán ngấy mà lôi vở vẽ ra, dung bút chì 2B viết một hang chữ rồng bay phượng múa đưa sang: “Tối nay ăn tối cùng nhau đi?”

Tối hôm qua Lục Diên Trì đã hẹn ăn cơm với người đẹp rồi, đương nhiên nóng long muốn dẫn người đẹp cùng đi ăn.

Thời Tiên liếc mắt nhìn Lục Diên Trì một cái. Anh là sinh viên mỹ thuật, hơn nữa còn là một sinh viên mỹ thuật vô cùng xuất sắc. Cấp ba anh đã bắt đầu vẽ mấy skin cho các trò chơi của những công ty lớn, mười mấy tuổi dã vẽ được bức họa có trị giá mười mấy nghìn, thậm chí cả tram nghìn tệ.

Làm một người họa sĩ, Lục Diên Trì quả thực xứng với câu thiên tài.

Thẩm mỹ của anh còn ở đó, bản thân còn có yêu cầu cao, đương nhiên chữ viết cũng tỉ mỉ luyện qua.

Thời Tiên viết một hang chữ, cho dù là chữ viết hay kết cấu bố cục, nhìn vào đều là cảnh đẹp ý vui.

Chữ Thời Tiên tinh tế hơn nhiều, cậu quy quy củ củ trả lời: “Không đi được.”

Lục Diên Trì cũng cảm thấy chữ Thời Tiên hoàn toàn đối lập với kiểu chữ giương nanh múa vuốt kia của anh. Chữ Thời Tiên hoàn toàn xứng với danh xưng tú lệ, trong thanh thoát lộ ra chút góc cạnh.

Chữ giống người, chỉ cần nhìn vào Thời Tiên là biết, người này nhìn thì có vẻ ngoan ngoãn đấy những thật ra đều đang diễn cả, tâm địa cậu nào có thiện lương thế.

Mâu thuẫn kỳ cục nhưng lại hấp dẫn chết người.

Vốn Lục Diên Trì còn định lấy tập phác thảo ra vẽ linh tinh chút gì đó nhưng giáo sư Đường lại nhìn qua đây. Mới tiết học đầu tiên ngày khai giảng anh đã giả mạo đại thần khoa Toán học, để lại ấn tượng “khắc sâu” trong long giảng viên rồi, anh không dám xằng bậy nữa, chỉ có thể tranh thủ lúc giáo sư đang viết bảng ngoáy nhanh vài chữ: “Sao thế?”

Thời Tiên viết chữ trên giấy ngày càng táo bạo hơn, đại thần ỷ vào việc thành tích tốt luôn được các giáo sư ưu ái nên chẳng thèm sợ hãi, trắng trợn làm việc riêng trước mặt giảng viên, viết: “Tối nay tôi phải đi gia sư.”

Lục Diên Trì cũng biết Thời Tiên có việc làm thêm, anh thấy hơi tiếc nuối nhưng cũng không dám cản trở chính sự của người ta, chỉ đành nói: “Thôi vậy, để hôm khác.”

Thời Tiên cầm bút lên tính viết gì đó, đúng lúc Lục Diên Trì lại thò tay qua.

Trong lúc lơ đãng, tay trái Lục Diên Trì xẹt qua mu bàn tay phải Thời Tiên.

Xúc cảm đυ.ng chạm thoáng lướt qua.

Lòng bàn tay Lục Diên Trì tê dại như bị điện giật, trái tim cũng gia tốc theo.

Giữa nam sinh với nhau, lúc nô đùa khó tránh khỏi có chút tứ chi đυ.ng chạm.

Lục Diên Trì lại quảng giao như thế, chỉ một cái chạm tay thế này với anh vẫn rất tầm thường.

Nhưng với Thời Tiên lại không giống

Trái tim anh như tê dại, lại nhịn không được tỉ mỉ đánh giá tay phải của Thời Tiên.

Người đẹp đang cầm cây bút chì 2B xanh đậm, màu sắc lạnh của bút chì càng làm nổi bật bàn tay trắng trẻo, ấm áp. Ngón tay titnh tế thon dài, ngay cả đầu ngón tay hơi ửng hồng cũng mang theo nét dụ hoặc.

Lục Diên Trì nghiêng đầu tỉ mỉ cảm nhận lại lần nữa cảm xúc lúc mới rồi, lại nhịn không được mà bộc lộ hết cảm xúc ra ngoài, anh nghiêm túc viết: “Tay nhỏ trơn ghê!”