Trốn Không Thoát Tình Yêu Của Bệnh Kiều

Chương 3: Không để ai vào mắt

Sớm tự học vừa kết thúc, Hòa Ương đi đến văn phòng giáo viên.

Cô là cán sự môn Ngữ văn của lớp, mà tiết đầu buổi sáng hôm nay cũng chính là tiết Ngữ văn. Lúc này đã gần đến kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, hầu như toàn bộ thời gian trên lớp đều dùng để luyện đề.

Cô ôm một chồng sách bài tập mới tinh, còn chưa bước ra khỏi văn phòng thì đã nghe tiếng các thầy cô phía sau kinh ngạc:

“Lại là Hà Thành đứng đầu trong bài mô phỏng hả?”

“Lần kiểm tra này là đề chung của một số trường trọng điểm trong thành phố, vậy mà em ấy còn vượt xa người đứng thứ hai hơn mười điểm! Đứa trẻ này đúng là có tiền đồ, không chỉ học giỏi, mà còn ngoan ngoãn, chỉ tiếc là sức khỏe yếu quá. Nếu không phải vì bị bệnh xin nghỉ, chắc chắn thành phố sẽ cử em ấy đi thi Olympic Toán.”

Trên đường quay về lớp học, Hòa Ương vừa đi vừa cố gắng nhớ lại cái tên kia.

Cô khó mà diễn tả được cảm giác vừa rồi. Nó giống như đang yên đang lành bước đi dưới bầu trời rộng lớn, bỗng nhiên bị một cơn gió lớn cuốn ngã nhào, đau đớn đến choáng váng—chính là cảm giác khi cô nghe thấy hai chữ “Hà Thành”.

Thật ra đây không phải lần đầu tiên cô nghe đến cái tên này.

Hồi sáng lúc học tự học, Lý Khả Hân cũng có nhắc đến, nhưng lúc ấy cảm giác không mãnh liệt như bây giờ. Trong đầu có nhói lên như kim châm, nhưng cô đã phớt lờ nó đi.

... Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Thế nên, sau khi về lớp, việc đầu tiên cô làm là hỏi Lý Khả Hân về người này.

Trường Dương Quỳ có hai lớp trọng điểm, một là lớp Tự nhiên – lớp 1, và lớp còn lại là lớp Xã hội – lớp 2. Hà Thành học lớp 1.

Cậu ấy học rất giỏi, gần như lúc nào cũng đứng nhất khối.

Không chỉ có vậy, tướng mạo của cậu ấy cũng không chê vào đâu được, khuôn mặt tinh xảo như thể được tạo ra bởi sự ưu ái đặc biệt của Thượng Đế, đẹp đến mức kỳ lạ. Dương Quỳ là một thị trấn nhỏ, đa phần người dân đều có thu nhập trung bình thấp, nhưng Hà Thành thì khác hẳn. Cậu ấy có xe riêng đưa đón, sống tại khu biệt thự đắt đỏ Thiên Hà Thịnh Cư, giữa một đám học sinh nhà nghèo cứ như “thiếu gia” bước ra từ tiểu thuyết.

Nhưng tính cách của cậu lại rất kiệm lời, không phô trương. Thậm chí phải nói là lạnh nhạt, dường như chẳng có hứng thú với bất kỳ điều gì. Dù là giáo viên, bạn học, hay người lạ lướt qua, ấn tượng đầu tiên đều là: khó gần. Nhưng đồng thời, cậu lại rất dễ nói chuyện—dù là giúp đỡ hay trả lời câu hỏi, gần như chưa bao giờ từ chối.

“... Rất mâu thuẫn.”

Lý Khả Hân nói vậy, rồi đưa cho Hòa Ương một ví dụ: “Lớp cậu ấy có một bạn nữ, chẳng biết học ai trong mấy tiểu thuyết ngôn tình, mỗi ngày đều hỏi bài cậu ấy. Không chỉ hỏi bài, còn tặng sữa bò, mỗi ngày một chai, tích góp lại thì đá cũng phải mềm. Nhưng cậu biết kết quả thế nào không?”

Hòa Ương tò mò chớp mắt: “Thế nào?”

“Hà Thành đến tên của cô ấy cũng không nhớ! Chỉ cần ai hỏi bài, dù câu hỏi có ngốc đến đâu cậu ấy cũng không chê bai, kiên nhẫn trả lời, nhưng tuyệt đối không nhớ mặt người ta. Cả lớp bảo cậu ấy bị mù mặt, nhưng tớ thì nghĩ...”

Hòa Ương nói tiếp: “Là không coi ai ra gì!”

“Đúng! Chính là cảm giác đó. Cậu ấy căn bản không để ai vào mắt. Hỏi mười lần, trăm lần cũng vô ích. Mà cái cô kia cũng xinh lắm, mắt to da trắng, vậy mà Hà Thành vẫn như hòa thượng, không nhúc nhích. Nếu là trong tiểu thuyết thì cậu ấy đúng kiểu Boss khó cưa nhất!”

Hòa Ương hỏi: “Vậy cậu ấy có uống sữa không?”

Lý Khả Hân bật cười: “Cậu không biết à? Hà Thành chưa từng ăn đồ người khác đưa!”

Hòa Ương ngớ người: “Thật không?”

Hà Thành được gọi là “thiếu gia”, không chỉ vì gia cảnh giàu có, mà còn vì cuộc sống được chăm sóc tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Suốt ba năm ở Dương Quỳ, cậu chưa từng ăn ở căn-tin. Bữa trưa đều do chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị, tài xế mang đến tận tay, lúc nào cũng còn nóng hổi.

Chuyện này còn liên quan đến sức khỏe của cậu.

Cậu ấy rất yếu, ai tinh ý đều có thể nhận ra. Như Lý Khả Hân nói, da dẻ trắng đến mức giống ma cà rồng—không phải nói quá, mà là thật sự trắng bệch. Hơn nữa hay xin nghỉ học.

Vì vậy, cậu ấy cực kỳ khắt khe trong ăn uống, chưa từng ăn bất kỳ thứ gì người ngoài đưa, dù chỉ một miếng.

Lý Khả Hân nhìn cô đầy nghi hoặc, sau đó hỏi: “Sao tự dưng hỏi cậu ta thế?”

Hòa Ương lảng tránh ánh mắt dò xét: “Thì... tò mò thôi!”

Lý Khả Hân ôm lấy tay Hòa Ương, cười trêu: “Hiếm có thật nha, trong mắt cậu ngoài Tô Duy mà còn nhìn thấy người khác hả?”

Hòa Ương đã sớm quên cái tên Tô Duy kia rồi. Nhưng nghĩ lại cũng dễ hiểu. Hồi nhỏ cô sống ở nông thôn, thường chạy nhảy cùng mấy đứa con trai lớn hơn, đến tuổi dậy thì, hormone nổi loạn, lại gặp đúng thời người ta mê mẩn mấy nam chính kiểu hổ báo ngầu lòi, cô cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Trong trường, mấy tên học dốt mà hay đánh nhau lại khiến cô để ý, mà Tô Duy chính là điển hình.

Đẹp trai, đánh nhau giỏi, nghe nói còn có quan hệ với đám đầu gấu trong huyện—chính là hình mẫu nam chính trong lòng Hòa Ương hồi bé.

Nhưng giờ cô đã qua cái tuổi nổi loạn đó rồi.

Hòa Ương không nhịn được nhắc nhở: “Bạn học Lý Khả Hân, cậu nên nghiêm túc lại đi, sắp thi đại học rồi đó, học hành mới là quan trọng nhất.”

Lý Khả Hân thành tích trung bình, thi đậu đại học bình thường là đã mãn nguyện: “Rồi rồi rồi, học chăm chỉ, mỗi ngày tiến bộ!”

Hai người trêu nhau một lúc rồi quay lại làm bài. Hòa Ương đem những chuyện vừa nghe từ Lý Khả Hân ôn lại trong đầu, nhưng trước sau vẫn không thấy có manh mối gì.

Cô thậm chí còn chưa từng gặp Hà Thành, càng không biết cậu ấy học giỏi hay xuất thân giàu có. Không thể là người cô quen.

Vậy thì tại sao... nghe đến tên cậu ấy lại thấy đau đầu?

Có lẽ là cô nghĩ nhiều thôi.

Tan học, Hòa Ương không về nhà ngay. Cô phải đến quán ăn của chú Lý làm thêm.

Học phí đã đóng xong, giờ cô không lo chuyện đó nữa, nhưng trong người thì không còn đồng nào. Trước giờ, tiền cô kiếm được đều đưa cho Lý Á Trân giữ, nhưng muốn lấy lại thì còn khó hơn lên trời.

Mà Hòa Ương lại ngốc đến lạ, không nghe chú Lý khuyên, một đồng cũng không giữ lại, đưa hết. Kết quả là bây giờ thẻ cơm không còn tiền, ăn cơm toàn phải uống canh miễn phí cho qua bữa!

Chú Lý đang đứng dựa cửa, thấy cô liền vẫy tay: “Mau vào đi, thím con làm bánh bao, để dành cho con đó!”

Hòa Ương bước tới gần, chú Lý thấy tay chân cô gầy gò thì lập tức cau mày: “Lại nhịn ăn hả?”

Hòa Ương chớp mắt, giơ tay ra: “Đây là cơ bắp mà!”

Chú Lý nhẹ vỗ lên tay cô, không dùng lực: “Toàn nói bậy.”

Lúc này thím Lý thò đầu ra: “Ương Ương tới rồi à, còn đứng ngoài cửa làm gì? Hôm nay làm nhiều bánh bao lắm, ăn không hết, để dành phần cho con rồi đó, ăn xong vào làm việc nhé!”

Hòa Ương biết hai người thật lòng thương cô, nên không từ chối. Cô ngọt ngào gọi một tiếng “thím”, rồi đi vào quán.

Cô cũng đúng là đói thật, vừa ăn vừa không quên khen tay nghề thím Lý, ăn no tám phần rồi thay đồ bắt đầu làm việc.

Dương Quỳ là thị trấn nhỏ, lúc này các quán cơm vẫn chưa có dịch vụ giao hàng bài bản, nhưng ở đâu cũng có người lười.

Việc của Hòa Ương ngoài dọn dẹp còn là đi giao cơm. Khách đều là quen, ở gần đó thôi.

Cô cưỡi chiếc xe điện để ngoài cửa của chú Lý, chạy đi giao hàng.

Chiều tà, mây tím trải đầy chân trời, đầu xuân gió vẫn còn lạnh, nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.

Cô đang rẽ vào một con ngõ nhỏ hẹp giữa hai dãy nhà thấp tầng, thì nghe tiếng bước chân hỗn loạn, xen lẫn là tiếng chửi bới thô lỗ của mấy người đàn ông.

Tốc độ xe không nhanh, cô theo bản năng nhìn về phía phát ra tiếng động—rồi thấy giữa con ngõ nhỏ, một đám đàn ông xăm trổ, ăn mặc lố lăng đang vây quanh một thiếu niên cao gầy.

Hà Thành—gương mặt trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo như băng...