Vân Tang cũng tiện tay lật xem, trên mặt không có vẻ vui mừng, mà như đang suy nghĩ gì đó: "Nếu là trọng tâm, sao cậu lại có được?"
"Bí mật." Tống Dương đắc ý cong môi cười, lựa chọn giữ kín nguồn tin này.
Thật ra hắn ta xin từ Giang Thính, Giang Thính là học trò cưng trong mắt các giáo viên bộ môn, thường xuyên được gọi lên văn phòng sắp xếp tài liệu và đề cương giảng dạy, đồng thời lại có sự nhạy bén trong học tập của một học sinh xuất sắc, cậu ta chắc chắn biết những phần thường ra thi trong kỳ thi tháng lần này.
Tống Dương giả vờ nói mình ôn tập không kịp, đến xin Giang Thính phần trọng tâm này. Hắn ta không nói cho Giang Thính biết mình sẽ đưa phần trọng tâm này cho Vân Tang, vậy nên những tài liệu này tuyệt đối chân thực đáng tin cậy, không tồn tại khả năng giở trò, hắn ta thấy ngay cả Giang Thính cũng đang sử dụng.
Vừa nhận được, Tống Dương đã gấp gáp chạy đến tỏ lòng trung thành.
Hiện tại thời gian sắp không còn kịp nữa, ngày mốt đã thi, tính toán đâu ra đấy còn chưa đến bảy mươi hai giờ, cho nên hắn ta đặc biệt ghi chú, xem chỗ gạch bút đỏ trước, tiếp theo là bút xanh, cuối cùng mới là bút đen, tranh thủ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, gần như cầm tay chỉ việc dạy Vân Tang làm thế nào để thi được điểm cao.
Hắn ta đã lên kế hoạch chu đáo cho đại ca Vân Tang, nhưng đại ca lạnh lùng vô tình lại không nhận ân tình, trả sách lại cho hắn ta: "Tôi không cần, cậu tự giữ mà xem đi." Thời gian qua hắn đã đọc xong sách giáo khoa ba năm cấp ba, đương nhiên cảm thấy không cần dùng đến những thứ này.
Tưởng Đông Kỳ trông mong nhìn Vân Tang trả sách, ánh mắt lộ ra cực kỳ tiếc nuối, nhưng dù sao đây cũng là tài liệu Tống Dương chủ động đưa cho Vân Tang, Vân Tang không cần, cũng không liên quan đến cậu ta.
Cậu ta vừa mới đọc được mấy dòng, trong đầu đã có cảm giác như được khai sáng, giống như cảnh giới học tập sắp đột phá bình cảnh, thậm chí l*иg ngực còn dâng lên cảm xúc mãnh liệt "nếu học thuộc phần trọng tâm này, lần này ông đây tuyệt đối không gì thắng nổi, thoát khỏi vị trí đội sổ, chắc chắn xếp hạng cao".
Vân Tang vừa trả hàng, cảm xúc mãnh liệt kia trong cậu ta cũng biến mất.
Không ngờ tấm lòng mà bản thân khó khăn lắm mới lấy được lại bị từ chối, Tống Dương trợn tròn mắt, dường như rất không dám tin, lại có người chủ động từ chối cám dỗ của điểm cao sao? Ngay cả đưa nội dung trọng tâm cũng không thèm xem?
Nhìn đi, Tưởng Đông Kỳ đứng thứ nhất từ dưới đếm lên còn động lòng, vậy mà Vân Tang lại không hề lay chuyển, rốt cuộc là buông xuôi đến mức nào, hay là đã cam chịu đội sổ đây. Hắn ta còn định khuyên vài câu, chuông vào lớp đã vang lên, Vân Tang liếc hắn ta một cái: "Về chỗ đi." Tuy giọng điệu nhạt, nhưng lại giống hệt Hoàng đế khi xưa sai bảo tiểu thái giám.
Hắn ta đành nén một bụng rầu rĩ quay về, trong lòng có tâm sự, nghe thầy cô giảng cũng không vào, dứt khoát xé một tờ giấy, viết mấy dòng, kêu đàn em chuyển cho Vân Tang.
Đại ý là khuyên Vân Tang đừng quá bướng bỉnh, nội dung trọng tâm xin được không xem chút nào thì rất phí, đây tuyệt đối là thần khí có thể giúp thi được điểm cao, sao lại từ chối?
Còn về lý do tại sao Tống Dương lại đưa nội dung trọng tâm cho Vân Tang, thì là vì bản thân hắn ta thông minh, thành tích không quá tệ, thi một lần không cần dùng hết sức cũng có thể xếp ở mức trung bình, cho nên thật ra hắn ta không cần nội dung trọng tâm, nhưng Vân Tang mới đến, rõ ràng đối phương không phải là người như vậy.
Thử hỏi xem, nếu thành tích của đàn em tốt hơn đại ca, nếu Vân Tang lại là người ghen ghen người tài, vậy người ưu tú như hắn ta, chẳng phải sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của đại ca, không vui thì bị đánh mấy cái sao? Chỉ mới nghĩ đến, Tống Dương đã cảm thấy sầu khổ, vì sự ưu tú của mình, vì sự không có chí tiến thủ của Vân Tang.
Hắn ta cũng không ngờ, thứ mà mình trăm cay ngàn đắng mới xin được, Vân Tang lại vứt bỏ như cỏ rác, không thèm để ý, hắn ta còn phải chạy sau mông đối phương, kêu đối phương nhất định phải học thuộc.