Rõ ràng bạn của cô ấy không đồng tình: "Mấy câu hỏi giáo viên đưa ra rất đơn giản, ai cũng có thể trả lời được. Cậu đừng để khuôn mặt trông có vẻ thông minh kia lừa gạt rồi đánh giá thấp giới hạn cuối cùng của một học sinh yếu kém và khả năng vô hạn trong đột phá kỷ lục. Nói chung là không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn."
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa: "..."
Bạn cô ấy cũng không cố ý nói xấu, đối phương chỉ cho rằng mình đang nói lên sự thật.
Tại sao trường trung học Nam Thành lại là trường có tỉ lệ đậu đại học cao nhất địa phương? Dù sao thành tích tốt cũng không thể tự dưng mà có, tiến độ dạy học của Nam Thành cực kỳ nhanh, khối mười gần như đã học xong phần lớn nội dung, sau đó sử dụng các loại sách tham khảo luyện thi đại học có tính mục tiêu và nâng cao. Trong khi lúc này các trường khác vẫn đang đi theo khuôn phép cũ, chậm rãi tiến hành theo tiến độ, càng đừng nói đến những khu vực có tài nguyên giáo dục lạc hậu hơn.
Những học sinh xuất sắc đứng đầu các khu vực đó, ban đầu kiêu ngạo tự mãn biết bao, kết quả phát hiện sau khi đến Nam Thành, dù có cố gắng thế nào, thành tích cũng chỉ có thể xếp ở mức trung bình, bọn họ bắt đầu sa sút, sống vật vờ, huống chi là những người đột ngột chuyển trường từ những nơi không tên không tuổi. Nói chung, không có chỗ thở dốc trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của Nam Thành, hơn nữa sau khi chuyển đến, Vân Tang mới bắt đầu đọc sách, có thể theo kịp tiến độ của Nam Thành mới là lạ.
Quan điểm của cô ấy cũng là suy nghĩ của phần lớn mọi người.
Vân Tang còn chưa trải nghiệm kỳ thi tháng đầu tiên của mình, trong mắt bạn học, đã sớm bị mọi người gắn mác đội sổ, bởi vì hắn đến từ một thôn nhỏ có giáo dục lạc hậu trên núi, chuyện bỏ học cấp hai trước đây còn được lan truyền rộng rãi, mọi người rất dễ sinh ra ấn tượng ban đầu.
Ngoại trừ Tưởng Đông Kỳ đã chép "đáp án tham khảo" vài lần, cảm thấy mình đã thấy được một phần sự thật, phần lớn mọi người đều cho là như vậy, bao gồm cả Tống Dương.
Khi mọi người đang tranh thủ từng giây từng phút vùi đầu vào học, hắn ta ném ba quyển sách lên bàn Vân Tang, sách khá nặng, tiếng động hơi lớn, khiến mọi người có chút giật mình.
Tưởng Đông Kỳ cũng mơ màng ngồi dậy, phát hiện mình đọc sách lại ngủ quên mất, không còn cách nào khác, đều tại game trên thị trường hay quá, khiến cậu ta lại thức trắng đêm.
Dáng vẻ ném sách của Tống Dương có phần khoe khoang, dường như đang có ý tranh công.
Thấy Vân Tang mặt không cảm xúc, đôi mắt đen láy như hồ mực nhìn chằm chằm mình, Tống Dương vốn còn định khoe khoang, dưới ánh mắt tràn ngập uy hϊếp mạnh mẽ này, sống lưng vừa ưỡn thẳng của hắn ta lại hèn nhát chậm rãi cong xuống.
"Đại ca, em không có ý gì cả, anh xem ba quyển sách em mang đến kia đi, toàn là trọng tâm của kỳ thi lần này, em đã xin riêng cho anh đấy... Đặc biệt là những chỗ gạch chân bằng bút đỏ, đó là những phần thầy cô chắc chắn sẽ ra thi, anh học thuộc rồi nhất định có thể đạt điểm cao..." Tống Dương cố ý hạ thấp giọng, giọng nói có mấy phần từ tính, khiến tai người khác nhạy cảm khẽ giật, nhưng nội dung lời nói lại khiến Tưởng Đông Kỳ trợn tròn hai mắt.
Sao, sao có thể chứ, Tống Dương lại có trọng tâm kỳ thi!? Cậu ta lập tức cầm lấy một quyển lật soàn soạt. Chỗ gạch bút đỏ rất nhiều, dấu gạch bút xanh cũng có, bên cạnh ghi chú là "có khả năng ra thi trắc nghiệm", nội dung bút bi đen thì còn nhiều hơn, ghi chú là "thời gian ngắn, nếu xem được thì xem", chỉ cần nhìn mỗi phần ghi chú này thôi, cũng đã cảm nhận được sự tận tâm ập đến.
Nhìn kỹ lại nội dung lần nữa, học sinh kém như Tưởng Đông Kỳ cũng có thể nhận ra đây quả thật là những nội dung thầy cô thường nhắc đến mức tai mọc kén trên lớp, thoạt nhìn rất đáng tin. Nếu thật sự như Tống Dương nói, đây là đề cương trọng tâm của kỳ thi tháng lần này, vậy nếu học theo trọng tâm, nhất định có thể thi được điểm cao!