Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 43: Chịu Trách Nhiệm

Ayres lạnh lùng bức hỏi cậu: “Nói cho tôi biết, em đang nghĩ gì?”

“Tôi… Tôi chỉ muốn ở bên người mình yêu.” Minh Khê chậm rãi sắp xếp từ ngữ, cậu đã nhận ra nếu mình không nói rõ ràng, Ayres sẽ vẫn cố chấp muốn chịu trách nhiệm với mình, nhưng đây không phải lỗi của Ayres, Ayres là một alpha tốt, có trách nhiệm.

Minh Khê chỉ có thể giải thích rõ ràng với anh: “Tôi muốn được ở bên người mình thích, từ lúc yêu đương cho đến khi kết hôn, chứ không phải vì trách nhiệm mà bị ép buộc ở bên nhau.”

“Ayres, tôi không phải là một nhiệm vụ mà anh nhất định phải hoàn thành, anh hiểu không?”

Ayres không hiểu, anh là alpha cấp cao nhất của đế quốc, từ khi sinh ra đã phải gánh vác trách nhiệm, tất cả mọi người đều dạy anh phải gánh vác tương lai của đế quốc, kẻ không thể gánh vác trách nhiệm chính là nỗi nhục của gia tộc Diệt Á Đặc.

Nhưng chưa từng có ai dạy anh phải yêu một người như thế nào.

Minh Khê cẩn thận liếc nhìn Ayres: “Cho nên, chúng ta tiếp tục làm bạn học, đồng đội, được không?”

Ayres buông Minh Khê ra, trên gò má trắng nõn của beta lưu lại hai dấu tay rõ ràng, khóe mắt đỏ ửng đáng thương, Ayres đưa tay muốn sờ, nhưng bàn tay lại đột nhiên cứng đờ giữa không trung.

Bạn học, đồng đội, không thể tùy ý động chạm.

Không khí rơi vào trầm mặc đến ngạt thở, Minh Khê ngồi xổm xuống nhặt từng quả một, cậu nhặt rất tập trung, có lẽ vì cằm bị bóp quá đau, đau đến mức cậu không nhịn được mà rơi nước mắt.

Ayres ngồi xổm xuống bên cạnh cậu phụ giúp, nhỏ giọng nói: “Đừng khóc nữa, xin lỗi em.”

Minh Khê lắc đầu: “Là tôi phải xin lỗi anh mới đúng, đều tại tôi đã làm lãng phí thời gian của anh.”

“Không sao.” Ayres triệu hồi Luna, đưa tay phải về phía Minh Khê, “Hôm nay tôi không có sắp xếp gì cả.”

Minh Khê do dự một chút, rồi vẫn đưa tay đặt vào tay Ayres, lần này Ayres không ôm cậu, hai chân cậu rời khỏi mặt đất, trở lại buồng lái, tay Ayres cũng nhanh chóng rời khỏi người cậu.

Cả hai đều ngồi ngay ngắn, chân cách một lớp vải dán chặt vào nhau, tỏa ra hơi nóng bỏng rát.

Ayres hỏi: “Vẫn còn khó chịu sao?”

Chân Minh Khê cứng đờ không dám động đậy, cậu hiểu được ý của Ayres, nhỏ giọng nói: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

Trong buồng lái lại chìm vào im lặng, cho đến khi trở về doanh trại cũng không ai nói thêm lời nào.

Lúc chia tay, Minh Khê đã khôi phục như thường, trên mặt không còn dấu vết gì của việc vừa mới khóc, cậu ôm túi quả và cỏ thỏ, nói lời cảm ơn: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh, Ayres, số cỏ này đủ cho Miên Miên ăn rất nhiều ngày rồi.”

Ngọn lửa trong hang động bùng lên, ánh lửa phác họa đường nét dịu dàng trên gương mặt cậu, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Nhưng Ayres biết đó chỉ là ảo giác do ánh sáng tạo ra, Minh Khê thực chất là một beta ngang bướng, không thể bị đánh dấu.

Đôi lông mày Ayres ẩn trong bóng tối, giọng nói khàn khàn: “Tạm biệt.”

.

Nửa đêm Ayres không tài nào ngủ được, anh mở mắt nhìn chằm chằm vào đỉnh lều trong bóng tối, cách bài trí trong lều của anh và Minh Khê không khác nhau là mấy, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.