Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 42: Chịu Trách Nhiệm

“Không đúng.” Ayres dừng bước, anh lại nhấc nhấc người trên lưng, như đang xác nhận trọng lượng, đi lâu như vậy mà trên mặt anh không hề có chút mồ hôi nào, đường nét kiên nghị vẫn lạnh lùng như cũ.

“Con người phải gánh vác trách nhiệm của mình, chỉ có kẻ hèn nhát mới trốn tránh.” Anh nói.

.

Nơi Ayres tìm được quả nhiên có một cây ăn quả rất to, còn to hơn cả cây Minh Khê từng tìm thấy trước đây, cành lá xum xuê, trĩu trịt quả chín đỏ mọng.

Minh Khê ngồi dưới gốc cây, lấy khăn giấy lau từng quả một cách cẩn thận, lau xong một quả, cậu đưa cho Ayres, rồi lại tiếp tục lau quả thứ hai.

“Chúng ta hái nhiều quả mang về đi.” Minh Khê cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa từ đầu lưỡi, cậu liếʍ liếʍ môi, híp mắt hưởng thụ, “Ngon quá.”

“Ừm.” Ayres chậm rãi ăn xong một quả, mới đáp lời cậu, “Có thể để trong khoang chứa đồ của Luna.”

Minh Khê cười nói: “Làm vậy không tốt đâu, Luna sẽ giận đấy.”

“Sẽ không.” Ayres đáp rất nghiêm túc.

Minh Khê lại ăn thêm hai quả, ăn đến mức khóe miệng dính đầy nước, thấy Ayres cứ nhìn mình chằm chằm, cậu nuốt ngụm cuối cùng, lau miệng: “Hình như tôi ăn hơi nhiều rồi.”

Ayres nhìn cậu chăm chú, đáp lời một cách nghiêm túc: “Không nhiều.”

Minh Khê đứng dậy nhặt quả, vừa nhặt vừa lẩm bẩm: “Tiếc là khi trở về Đế Tinh sẽ không được ăn quả tươi như vậy nữa, giá mà Đế Tinh cũng có nhiều thực vật như vậy thì tốt biết mấy.”

Ayres nghe thấy, ngẩng đầu lên: “Nơi ở của tôi có một khu vườn, nếu em muốn, khi nào chúng ta về có thể mang theo vài cây giống về trồng trong sân.”

“Vậy tôi cũng không được ăn.” Minh Khê buộc miệng túi lại, “Đợi đến lúc quay về, tôi sẽ không được gặp anh nữa.”

Ayres nhíu mày: “Tại sao lại không gặp được?”

Tay Minh Khê khựng lại, cậu ôm một túi quả đứng trước mặt Ayres, ngẩng đầu lên: “Bởi vì anh là người bận rộn mà, tôi ở trường bốn năm còn chưa gặp anh được mấy lần, sau khi tốt nghiệp chẳng phải càng không gặp được sao, được rồi, chúng ta đi thôi Ayres.”

Thế nhưng Ayres không nhúc nhích, lông mày anh nhíu chặt, đôi mắt xanh lam toát ra vẻ uy nghiêm: “Trở về Đế Tinh, tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm với em, Minh Khê.”

Anh nhấn mạnh từng chữ một khi gọi tên Minh Khê: “Rốt cuộc em đang trốn tránh điều gì?”

“Tôi không trốn tránh.” Minh Khê cúi đầu, “Nhưng tôi không muốn trở thành trách nhiệm của anh.”

“Tại sao?”

Ayres không nhìn thấy biểu hiện của Minh Khê, trong lòng bỗng dâng lên một trận bực bội, anh không nhịn được mà gằn giọng: “Ngẩng đầu lên.”

Nhưng Minh Khê chưa bao giờ là một beta ngoan ngoãn nghe lời, Ayres đã sớm nhận ra điều này, anh đưa tay bóp cằm Minh Khê, ép cậu ngẩng đầu lên.

Lực tay Ayres rất mạnh, lúc này hoàn toàn không hề kiềm chế, Minh Khê đau đến mức kêu lên, anh cũng không buông tay, đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào mặt Minh Khê.

“Bịch.”

Số quả trong tay Minh Khê rơi hết xuống đất, lăn lông lốc khắp nơi, nhưng lúc này không ai còn tâm trí nào để nhặt lại.