Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 41: Chịu Trách Nhiệm

“Tôi đỡ hơn rồi.” Minh Khê khom lưng thở một lúc, đứng dậy, “Chúng ta đi thôi.”

Ayres không nhúc nhích, anh nắm lấy tay Minh Khê, lạnh như hai cục nước đá, anh cởϊ áσ khoác ngoài của mình, trùm lên đầu Minh Khê: “Mặc vào.”

Giọng nói truyền qua lớp vải, có chút méo mó.

Minh Khê theo bản năng đưa hai tay giữ lấy chiếc áo khoác trên đầu, chóp mũi vương vấn hơi thở ấm áp khô ráo, cậu ngơ ngác ngẩng đầu: “Anh sẽ lạnh đấy.”

“Tôi không lạnh.” Ayres trực tiếp thu hồi Luna, suy nghĩ một chút, anh đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Minh Khê, sống lưng thẳng tắp tạo thành đường nét cứng cỏi, “Lên đây, tôi cõng em.”

Minh Khê lại ngẩn người, hình như hôm nay cậu phản ứng hơi chậm, mấy giây sau mới hỏi: “Sao phải đi bộ, không phải có Luna sao?”

Ayres nhíu mày: “Không phải em chê trong buồng lái ngột ngạt sao?”

Ngồi trên vai Luna sẽ bị ốm, ngồi trong buồng lái sẽ khó chịu, beta đúng là một sinh vật vừa đỏng đảnh vừa yếu đuối.

Minh Khê lùi lại một bước, liên tục lắc đầu: “Không cần đâu Ayres, tôi có thể tự đi được.”

Ayres trầm giọng: “Nhanh lên.”

Minh Khê đành phải lại gần, cậu vừa mới đặt tay lên vai alpha, người đang ngồi xổm trước mặt như có mắt sau lưng, bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy mông cậu, nhấc lên một chút, sau đó đột ngột đứng dậy.

Minh Khê nằm nhoài trên vai Ayres, theo phản xạ ôm lấy anh.

Bước chân Ayres rất vững vàng, Minh Khê không hề cảm thấy xóc nảy, cậu từ từ buông tay ra, ngượng ngùng không biết nên đặt ở đâu, đành phải tìm chuyện để nói: “Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

Lúc này bọn họ đang ở trong một khu rừng, cây cối xung quanh cao chọc trời, ánh nắng mùa đông nhợt nhạt xuyên qua tán lá, trong bóng râm lay động có bụi bặm li ti.

Ayres ngẩng đầu phân biệt phương hướng, tùy ý đáp: “Gần đây có loại quả em thích ăn.”

Minh Khê chớp chớp mắt, hỏi một câu ngốc nghếch: “Là hái cho tôi ăn sao?”

“Ừm.”

Minh Khê im lặng, lưng Ayres rất rộng, hơn nữa còn rất ấm áp, người được cõng sẽ có cảm giác an toàn đặc biệt.

Cậu không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Ayres, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Ayres ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em.”

Nói xong, anh tưởng Minh Khê sẽ giống như hai lần trước, kiên quyết từ chối, nhưng bất ngờ là, Minh Khê chỉ lẩm bẩm lặp lại hai chữ “chịu trách nhiệm”, sau đó im lặng.

Qua một lúc lâu, Ayres tưởng người trên lưng đã ngủ thϊếp đi, anh bèn đi chậm lại.

Minh Khê không ngủ, cậu ngây người nhìn gáy Ayres, mái tóc vàng óng ánh dưới ánh mặt trời trông thật chói mắt, không hề lạnh lùng như chính con người Ayres, ngược lại còn hơi xoăn nhẹ, khiến người ta muốn đưa tay lên vuốt ve.

Minh Khê cũng từng thật sự sờ vào, cậu vẫn còn nhớ cảm giác mềm mại ấy, cậu nhắm mắt lại, gạt bỏ những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, cố gắng giảng đạo lý cho Ayres: “Tôi cảm thấy, tuy trách nhiệm rất quan trọng, nhưng sinh mạng của bản thân, sở thích của bản thân, cũng rất quan trọng, anh nói đúng không?”