Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 39: Con Thỏ Nhỏ

Gió tuyết gào thét bị ngăn cách bên ngoài, cậu được đưa đến một nơi rất ấm áp, Minh Khê khẽ động đậy đầu, Ayres buông cậu ra.

“Đây là… buồng lái của Luna.” Minh Khê ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang ngồi trên đùi Ayres, đột nhiên cảm thấy bất an, “Tôi ngồi đây có sao không? Có ảnh hưởng đến anh không?”

Ghế ngồi trong buồng lái vốn chỉ được thiết kế để chứa một người, bây giờ lại có thêm Minh Khê, ít nhiều cũng có chút chật chội.

Cậu vịn tay vịn, vụng về dịch mông, cố gắng nhường thêm chút chỗ cho Ayres, nhưng không gian quá nhỏ, mông lơ lửng giữa không trung, ngượng ngùng cọ xát vào đùi Ayres.

Ayres nín thở: “Đừng nhúc nhích.”

Minh Khê bất lực ngồi im tại chỗ, khóe mắt cụp xuống, đáng thương vô cùng: “Nhưng mà, tôi không có chỗ ngồi, nếu không thì tôi…” Lời nói còn lại bị chặn lại bởi tiếng kêu kinh ngạc.

Ayres đưa một tay ôm cậu trở lại trên đùi mình, hạ thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn một chút, sắp xuất phát rồi.”

Lời còn chưa dứt, Luna đã tung người nhảy khỏi đỉnh núi tuyết.

Gió tuyết nhanh chóng lùi về hai bên, luồng khí lạnh lẽo như tát thẳng vào mặt, gào thét bên tai, Minh Khê mở to hai mắt, độ cao càng ngày càng thấp, cậu nhìn thấy vô số trùng tộc dày đặc bên dưới đỉnh núi tuyết, lập tức sững sờ: “Chúng nó vẫn luôn ở đó sao? Liệu có lên đây tìm chúng ta không?”

“Sẽ không.” Giọng Ayres đều đều, “Đây là trùng chủng Terra, điểm yếu duy nhất của chúng là không thể leo lên vùng cao.”

Minh Khê nuốt nước miếng: “Vậy chúng ta phải đi qua như thế nào?”

Tay Ayres lướt nhanh trên màn hình, anh nhếch cằm lên, đường nét sắc bén mang theo vẻ kiêu ngạo bẩm sinh: “Bám chắc vào tôi, gϊếŧ ra ngoài.”

Nghe vậy, Minh Khê theo bản năng nắm lấy cánh tay Ayres, tay còn lại bám chặt lấy tay vịn.

Lũ trùng tộc phát hiện ra tung tích của Luna, đồng loạt lao lên, Luna quả nhiên xứng danh nữ thần săn bắn trong truyền thuyết, vẻ ngoài xinh đẹp màu bạc trắng được trang bị đầy đủ vũ khí tầm xa, tiếng nổ vang dội xung quanh không dứt bên tai, nơi tia laser rực rỡ quét qua đều là xác chết la liệt.

Trùng tộc chưa từng ký sinh trên người không có trí thông minh cao, chúng dẫm lên xác đồng loại vẫn lao lên không chút sợ hãi, cộng thêm vẻ ngoài dữ tợn càng trở nên đáng sợ.

Luna nhẹ nhàng nhảy trái nhảy phải giữa đàn trùng, cho dù trong tình huống này cũng không con nào có thể chạm vào cô nàng, quả thực giống như đang khoe khoang kỹ năng.

Cùng với một mảng laser nữa quét qua, Luna cuối cùng cũng mở ra một con đường máu, cô nàng không hề dừng lại, lao về phía xa với tốc độ cực nhanh.

Đàn trùng gầm rú đuổi theo một đoạn, phát hiện không đuổi kịp liền quay trở lại vị trí cũ, canh giữ dưới chân núi tuyết.

Luna dừng lại.

Minh Khê ngây ngốc ngồi im, nửa ngày không nhúc nhích, tim cậu đập rất nhanh, tay nắm chặt lấy áo khoác của Ayres, tạo thành một nếp nhăn.

Ayres quay đầu lại, đôi mắt xanh lam sáng rực vì trận chiến khốc liệt vừa rồi, anh cúi người, áp sát mặt mình vào Minh Khê, Minh Khê vẫn không nhúc nhích, hai người cứ thế nhìn nhau im lặng vài giây, anh đột nhiên hôn xuống.