“Có lẽ bởi vì anh ấy đã cướp của tôi một nồi cháo.” Minh Khê kể lại chuyện ban ngày cho Randy nghe, cầm cốc nước lên uống một ngụm.
Nghe xong, Randy suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Minh Khê, có khi nào Ayres đang theo đuổi cậu không?”
“Không đâu.” Minh Khê nghiêm túc giải thích, “Chắc anh ấy chỉ là cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho tôi thôi, thật ra Ayres là người rất dịu dàng.”
Randy ngồi xuống mép giường, hai tay chống cằm: “Không nhìn ra nhỉ.”
Chú thỏ rất ngoan ngoãn, yên tĩnh, lúc không có ai chơi cùng thì sẽ cuộn tròn trong góc hộp gặm cà rốt, phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ, khi được bế lên vuốt ve cũng không hề phản kháng, cái mông mềm mại dụi dụi vào người.
Ngoại hình trắng trẻo mũm mĩm, bộ lông rất mềm mại, Minh Khê đặt tên cho nó là Miên Miên, cậu rất quan tâm đến Miên Miên, cảm thấy môi trường trong hộp giấy không tốt, lại nhờ bạn bè khéo tay đan cho một chiếc l*иg gỗ nhỏ, mỗi ngày đều rất kiên nhẫn giúp Miên Miên dọn dẹp l*иg, một chút cũng không chê bẩn.
Randy còn trêu chọc cậu, sợ là nuôi con mất rồi, cưng chiều ghê gớm.
Ayres mỗi ngày đều đến đưa thức ăn cho Miên Miên, phần lớn là cà rốt, có lúc là rau xanh, cỏ dại không rõ tên, Miên Miên đều ăn rất ngon lành.
Hôm nay sau khi cho Miên Miên ăn xong, Minh Khê ra ngoài hang động để dọn dẹp l*иg, cậu dùng tuyết lau chùi cẩn thận bên trong l*иg một lượt, treo ở cửa hang cho khô ráo, gió tuyết thổi vào trong hang, lạnh đến mức cậu liên tục hít mũi, phía sau có người đứng cũng không hề hay biết.
Bận xong việc, Minh Khê vỗ vỗ tay, dậm dậm chân xoay người, suýt chút nữa thì đυ.ng vào lòng Ayres, cậu ngây người: “Ayres, anh sao… sắp ra ngoài rồi sao?”
“Ừm.”
Ayres cúi đầu nhìn bông tuyết chưa tan trên mái tóc Minh Khê, hàng mi dài che khuất đồng tử màu xanh lam, một bông tuyết nhẹ nhàng bay đến, rơi trên hàng mi anh, anh chớp mắt, đường nét ngũ quan tuấn lãng đến mức kinh tâm động phách.
Anh lên tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Thích Miên Miên không?”
Khóe môi Minh Khê cong lên ý cười: “Thích.”
Ayres chậm rãi đeo găng tay trắng vào: “Có muốn cùng tôi đi hái cỏ cho nó không?”
“Hả?” Minh Khê phản ứng một lúc, mới hiểu được ý của Ayres, cậu lập tức trợn tròn mắt, “Có thể mang tôi theo sao?”
“Lại đây.” Ayres đưa tay phải về phía Minh Khê.
“Vẫn ngồi trên vai Luna như lần trước sao?” Minh Khê nghiêng đầu, không nhúc nhích.
Ayres không trả lời, nhìn Minh Khê một cách kiên định.
Minh Khê ấp úng: “Thật ra tôi không đi cũng được.”
Bàn tay Ayres đưa ra vẫn không thu về, giọng nói hơi trầm xuống: “Lại đây.”
Minh Khê đành phải đưa tay nắm lấy tay Ayres.
Lòng bàn tay của alpha rất rộng và ấm áp, những ngón tay với khớp xương rõ ràng nắm ngược lấy tay cậu, đột nhiên kéo mạnh một cái.
Minh Khê không kịp phòng bị, ngã vào một cái ôm tràn ngập hương thơm của tuyết tùng và hoa hồng, ngay sau đó, cả người cậu lơ lửng trên không trung, cảm giác mất trọng lượng chỉ khiến cậu choáng váng trong giây lát, cánh tay đang ôm chặt lấy eo cậu khiến trái tim cậu bình tĩnh trở lại.