Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 37: Con Thỏ Nhỏ

Chương 11

Cháo vừa mới nấu xong có hương vị thơm ngon, sánh mịn, hạt gạo rất mềm, vào miệng liền tan đi, nuốt xuống còn vương vấn dư vị, hơi ấm từ dạ dày lan tỏa khắp cơ thể, trong trời băng tuyết thế này mà uống một bát thì còn gì bằng. Ayres rất nhanh đã uống hết một bát, trong nồi còn lại hơn phân nửa.

Minh Khê mím môi: “Hay là tôi mang cho Crick một bát nhé, nhiều như vậy anh cũng không ăn hết, sẽ…” lãng phí.

Lời cậu dừng lại trước đôi mắt xanh lam lạnh lẽo của Ayres, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ayres đứng dậy, bưng cả nồi lên, xoay người rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của Minh Khê.

Minh Khê khom lưng dọn bát, nhỏ giọng lầm bầm với vẻ ôn hòa: “Thật là quá đáng mà.”

Lúc trời sắp tối, bên ngoài lều bỗng nhiên có người gõ cửa vài cái, Minh Khê thò đầu ra, nhìn người alpha đang đứng bên ngoài với vẻ kinh ngạc: “Sao vậy, Ayres?”

Ayres đứng thẳng người, bộ quân phục chỉnh tề, chỉ có mái tóc vàng hơi rối, giống như vừa mới từ ngoài về, trong tay anh ôm một chiếc hộp giấy, vừa nhìn thấy Minh Khê liền không nói một lời mà đưa chiếc hộp cho cậu.

Minh Khê theo bản năng đưa tay nhận lấy: “Đây là gì vậy?”

Cậu dùng một tay mở miệng hộp nhìn vào bên trong, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đỏ rực, sợ đến mức suýt chút nữa thì ném cả chiếc hộp đi, cậu nghi hoặc nhìn Ayres.

Kỳ lạ quá, nhìn thêm lần nữa.

Lần này thì nhìn rõ rồi, trong hộp là một chú thỏ trắng muốt, đang cuộn tròn trong góc ôm một củ cà rốt gặm nhấm ngon lành, hai cái tai dài cứ động đậy.

Minh Khê: “Dễ thương quá, lấy từ đâu ra vậy?”

Ayres âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Bắt gặp lúc đi tuần tra, tặng cho em.”

Minh Khê ngẩn người, đôi mắt sáng lên: “Cảm ơn anh, Ayres.”

“Ừm.” Ayres dừng một chút, ánh mắt khẽ lóe lên, “Ở gần đây rất khó tìm được thức ăn cho thỏ.”

Minh Khê cũng nhận ra điều này, cậu đau đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ, tôi không thể rời khỏi doanh trại quá xa, tổng không thể cho nó uống dinh dưỡng dịch chứ?”

Ayres chuyển chủ đề: “Hàng ngày tôi ra ngoài có thể tiện thể mang một ít về.”

“Thật sao? Có được không?” Minh Khê mừng rỡ xác nhận đi xác nhận lại, nhận được câu trả lời khẳng định, cậu vui vẻ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh: “Ayres, anh thật tốt!”

Ayres cụp mắt xuống, đôi mắt xanh lam trong ánh sáng lờ mờ trở nên sâu thẳm, góc nghiêng lạnh lùng bất ngờ trở nên dịu dàng bởi ánh sáng màu cam ấm áp.

.

Minh Khê bê chiếc hộp về lều, vừa lúc Randy trở về, nhìn thấy cậu đang nằm bò bên cạnh chiếc hộp, Randy tò mò tiến lại gần: “Cái gì đây?”

Minh Khê vội vàng ngồi xếp bằng ngay ngắn: “Randy, tôi có thể nuôi thỏ không?”

“Thỏ?” Randy nhất thời chưa phản ứng kịp, anh ấy cúi đầu nhìn vào trong hộp, “Dễ thương quá, cậu bắt được à?”

“Không phải.” Minh Khê lắc đầu, “Ayres tặng đấy.”

Thấy Randy nửa ngày không nói gì, Minh Khê dè dặt hỏi lại một lần nữa: “Nuôi được không?”

“Được chứ.” Randy thở dài, “Nhưng mà Minh Khê, tại sao Ayres lại tặng… thỏ cho cậu nhỉ?”