Vị Beta Được Gả Vào Hoàng Thất

Chương 36: Hoa Hồng Đắng

Minh Khê không hiểu sao có chút chột dạ, cậu nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, mới liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, gật đầu: "Đúng vậy, Ayres rất thích cô ấy sao? Bọn họ ở bên nhau rồi sao?"

"Thích sao?" Crick khẽ cười một tiếng, "Thích đấy, bọn họ chưa chính thức xác nhận quan hệ, nhưng nếu tinh thuyền không rơi xuống, có lẽ bây giờ đã ở bên nhau rồi."

"Vậy sao." Minh Khê cố gắng kéo khóe miệng nở nụ cười, "Cảm ơn anh Crick, vậy tôi đi trước đây."

"Chờ đã." Crick khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm beta chuẩn bị chuồn đi nhướng mày, "Tôi trả lời cậu nhiều câu hỏi như vậy, chẳng lẽ không có chút thù lao nào sao?"

Minh Khê chớp chớp mắt, chắp tay sau lưng đứng tại chỗ, ngây ngốc hỏi: "Muốn thù lao gì?"

Crick chỉ suy nghĩ một giây, trả lời: "Tôi muốn ăn loại thức ăn mà cậu đã đưa cho Ayres vào buổi sáng hôm trước, ngửi rất thơm."

Minh Khê bất ngờ: "Nhưng khi rút lui không kịp mang theo đồ dùng nhà bếp, ở đây không có gạo."

Crick búng tay, lấy từ kho chứa đồ của Hỏa Diễm một túi nhỏ nhét vào lòng Minh Khê.

Minh Khê: "..."

Crick: "Những thứ này đủ chứ?"

Minh Khê: "Đủ rồi, đủ rồi."

Lần trước rau nhặt cùng Percy cũng mang theo một ít lên phi hành khí, lúc Minh Khê quay về lều lấy trầm mặc một hồi, đến bên cạnh đống lửa bắc nồi lên đun nước.

Điều kiện khó khăn, không có thịt sợi, chỉ có một chút rau xanh điểm xuyết, Minh Khê chỉ có thể cố gắng ninh cháo sao cho ngon, cuối cùng thêm chút muối, mùi cháo dần dần lan tỏa trong không khí, bốc khói nghi ngút, khiến Crick nhìn nồi cháo chảy nước miếng.

"Có cần thiết phải vậy không?" Minh Khê dở khóc dở cười.

"Rất thơm, cậu không tin thì ngửi thử xem, mùi vị rất ấm áp." Crick ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy người đứng sau lưng Minh Khê, suýt chút nữa bị sặc nước miếng, anh ấy vươn tay chào hỏi: "Ayres."

Lưng Minh Khê cứng đờ, luống cuống quay đầu lại, Ayres đứng sau lưng cậu, sắc mặt lạnh lùng hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"

Minh Khê sợ Crick nói ra chuyện vừa nãy, vội vàng trả lời: "Crick muốn uống cháo, tôi nấu cho anh ấy một ít."

Ayres nghe xong một cỗ lửa giận thẳng lêи đỉиɦ đầu, anh đang tức giận, nhưng Minh Khê chỉ lo cháo đã chín, giúp Crick múc vào bát.

Một bát cháo múc xong, Ayres giật lấy bát trong tay Minh Khê, cháo nóng bỏng bắn vào tay anh, bỏng ra mấy vết đỏ.

Minh Khê kinh hô: "Ayres, sao anh có thể như vậy?"

Cậu luống cuống lấy khăn giấy từ trong túi ra, cẩn thận lau sạch cháo trên tay Ayres.

Ayres cằm căng cứng, không nói một lời.

Lau xong, Minh Khê quay đầu bảo Crick tự mình múc thêm một bát, cậu muốn nhận lấy bát trong tay Ayres để anh đi ra ngoài tuyết làm mát chỗ bỏng, nhưng Ayres không phối hợp chút nào, anh nhướng mắt, đôi mắt xanh lam u ám, nhìn chằm chằm Crick.

Crick xòe tay: "... Được rồi, thật ra tôi không uống cũng được." Anh ấy cầm nửa túi gạo còn lại đi vào trong hang động.

Minh Khê hoang mang nhìn bóng lưng Crick, lại nhìn Ayres.

Ayres bưng bát cháo, chậm rãi uống một ngụm.