Evid dừng ánh mắt lại trên gương mặt hốc hác của Lia, anh ấy uống một ngụm trà hoa quả nóng, ánh mắt thoáng vẻ bối rối nhìn đứa em đã lâu không gặp lại hỏi câu hỏi kì lạ như vậy. Cậu ta đặt tách trà xuống rồi chậm rãi trả lời: - Nếu em nghĩ bọn ta dùng thủ đoạn nào đó ngăn cản cha tìm thấy em thì xin lỗi, em sai rồi! Ta mới 11 tuổi không phải thánh thần hay hoàng đế mà có thể làm việc đó. Ta xin lỗi khi khiến em khó chịu nhưng ta còn khó chịu hơn khi nhận ra rằng....em chưa chết bên ngoài.
Nói rồi cậu ta đứng dậy rời đi, Lia ngồi im trên ghế, chẳng nói cũng chẳng rằng với câu trả lời của anh mình. Cô bé cười khẩy chính bản thân, lại tự chửi mình ngu ngốc khi hỏi câu ấy với Evid, nếu đổi lại là Ashter anh ấy chắc chắn sẽ vòng vo một hồi rồi cũng chẳng có đáp án cụ thể, vì anh ấy thích cách âm thầm giày vò Lia hơn là kiểu Evid thẳng thừng đáp.
Lia thấy ngoài trời cũng đã sáng với mặt trời mọc lên từ dãy núi đằng xa, tuyết đã dần thưa so với ban đêm. Cô bé đứng dậy, nhai nốt miếng bánh ngọt trong miệng rồi rung chiếc chuông bạc trên bàn gọi thị nữ, Clarinet bước vào trên tay là chiếc chậu bạc rửa mặt và mấy tấm khăn lụa trắng rửa mặt. Lia được thị nữ đặt lên chiếc ghế bành, chân nhấc nhẹ lên dùng một tấm khăn trắng ngâm nước ấm lau chân, một khăn lau tay, một khăn lau mặt, khăn nào khăn nấy cứ mềm mướt lướt qua da Lia để cô hưởng thụ cái sự thoải mái của chiếc khăn tơ lụa. Lau sạch sẽ cả người xong thì cô đi đến chiếc bàn trang điểm ở phòng bên cạnh phòng ngủ, nó tích hợp với cả phòng quần áo của Camellia, phòng trang điểm và phòng thử đồ, nối liền với phòng ngủ bằng một cánh cửa gỗ mun khắc gia huy Arnitor. Căn phòng khá rộng với hàng đống dãy quần áo, giày dép trang sức, một chiếc gương dài toàn thân lớn, sofa bọc da dê đen, tấm bình phong lớn bằng gỗ sơn trắng khắc hoa lá đính ngọc trai khảm ngà voi.
Cô bé được Clarinet thay quần áo với chiếc váy dài đến mắt cá chân màu xanh lam đính nơ nhỏ, tay áo phồng cùng đôi găng tay lông trắng muốt, dày da trẻ em màu trắng cùng đôi tất len dài. Mái tóc mỗi khi ngủ dậy thường rối xù của cô bé được chải mượt lại, thoa dưỡng tóc xong thì lọn tóc mái được dùng lô uốn nhẹ, phần tóc sau tết lọn nhỏ rồi cuộn lại búi thấp như bông hoa hồng, cài chiếc nơ màu xanh lam đồng điệu với bộ váy là xong. Clarinet mỉm cười nhẹ, nhìn Lia trong gương rồi nói:
- Xong rồi ạ! Người có thể đi dùng bữa cùng công tước và các công tử được rồi!
- Họ đợi em lâu chưa?
- Không thưa tiểu thư, họ đều đang chuẩn bị.
Lia đi đến phòng ăn gia đình nơi mà đồ ăn đã chuẩn bị sẵn chỉ đợi người đến ăn, khi cô đến thfi công tước đã ngồi đấy đọc báo, Evid ngồi bên trái tay ông, Ashter còn chưa đến nhưng Lia biết rằng anh ấy sẽ chẳng bao giờ dùng bữa cùng họ dù công tước có nói như nào. Ngồi giữa căn phòng ăn là chiếc bàn gỗ tròn dành riêng cho gia đình nhỏ, nếu như có khách sẽ thay sang bàn lớn, sandwich kẹp ức gà thịt xông khói, xúc xích áp chảo, bánh mì nướng phết mứt dâu, súp rau củ hầm là món chính. Tráng miệng với bánh crepe dâu tây việt quất rưới mật ong, bánh quy nướng chocolate với cả hoa quả tươi cắt sẵn.
Chỉ có ba suất ăn trên bàn chia đều cho ba người nhưng bên cạnh cô vẫn có chỗ trống được để dành với bộ thìa nĩa dao đầy đủ cùng khăn ăn đỏ.
Cô bé ngồi bên tay phải công tước, chiếc ghế gỗ hường ngày cao hơn cô nay được thay bằng cái khác phù hợp, bộ dao nĩa cho trẻ em bằng bạc với một cốc nước ép táo. Lia nhìn lại cũng giật mình bởi nụ cười lạnh của Evid. Công tước thấy cô cứ im ỉm ngồi ăn mà chả đả động nói câu nào, ông mỉm cười nhẹ hỏi han cô bé:
- Con không vừa miệng sao?
- Dạ không, con bình thường ạ, đồ ăn rất vừa miệng.
Lia cười nhẹ đáp lại lời của ông ấy nhưng có lẽ công tước muốn thứ gì đó khác chứ không phải mỗi câu trả lời lạnh nhạt ấy. Công tước gật đầu như đáp lại lời cô bé, ánh mắt ông láy lên tia thất vọng mà cô chả biết làm sao. Evid thấy vậy, đẩy đĩa salad sang cho cô bé rồi nói:
- Có sao em cũng phải ăn cho hết, chứ không hạ đường huyết, sức khỏe em không có tốt lắm đâu.
Cô gật đầu trả lời lại, tay xúc một thìa súp rau củ mà ăn nhẹ, cả không gian trong căn phòng im lặng đến đáng sợ, mọi thứ đều cứ chậm rãi trôi nhưng vẫn chỉ mới trôi qua 20p ngắn ngủi, cô bé cảm thấy quá ngột ngạt để có thể lưu lại đây lâu hơn, Lia đứng dậy, người cúi thấp xuống chào cha và anh mình.
- Xin phép hai người cho con về phòng, mong hai người thưởng thức bữa ăn vui vẻ.
Nói rồi cô rời đi khỏi phòng ăn, cái sự im lặng ấy lại lặp lại ở đấy. Công tước khẽ thở dài để không khiến Evid nghe thấy, ông mỉm cười có phần hơi gượng gạo, tay xoa xoa mái tóc thẳng màu trắng muốt của con trai mình rồi nói:
- Con ăn có ngon không?
- Dạ! Cha dạo này có bận lắm không? Con có chút việc...
Công tước suy nghĩ hồi rồi trả lời:
- Ta cũng không bận lắm, con muốn gì?
Evid ngập ngừng hồi lâu rồi mới đáp:
- Hiệu trưởng Rhian muốn nói chuyện với người để bàn chuyện học của con và chuyện của Ashter. Vì người hay báo bận nên toàn Bastian đi nên thầy muốn gặp trực tiếp người. Vào thứ 6 cuối tuần này ạ!
Công tước lấy chiếc khăn trắng bên cạnh lau miệng xong, nhâm nhi tách cà phê đen một lúc rồi đáp:
- Nếu thứ 6 thì ta sẽ đi, lúc ấy hai đứa tiện đi cùng ta đến học viện luôn đằng nào các con cũng phải đi học lại sau kì nghỉ tháng mà.
Evid vui vẻ gật đầu, ánh mắt láy lên sự hy vọng chưa từng có ở anh ấy từ rất lâu. Công tước tạm gác đi sự mệt mỏi của công việc và sự buồn rầu về đứa con gái út rồi rung chuông gọi thị nữ phục vụ, ông yêu cầu gọi đứa con trai thứ đến vì ông có chuyện quan trong với cả hai đứa con trai.
- Con đến rồi! Mau ăn đi, nhịn từ tối đến hôm nay chắc đói rồi.
Ông dịu dàng nhìn Ashter đang tiến đến gần, đồ ăn được mang lên còn bốc khói cho Ashter. Cậu chậm rãi ăn sáng, vẻ mặt dần giãn ra khi biết Lia đã rời đi và chuyện cha sẽ đến học viện cùng mình vào cuối tuần. Công tước khẽ cười vì hiếm thấy hai đứa con trai cười thoải mái hơn mọi ngày, ông im lặng một hồi mới cất tiếng:
- Các con có khó chịu khi Camellia...trở về không?
- Bọn con bình thường, con bé muốn hay không thì tùy con bé thôi.
Ông khẽ thở dài, khuấy tách cafe đã nguội không còn nóng, công tước Karlist ngồi thẳng dậy, yêu cầu tất cả người hầu ra ngoài chỉ một mình Clarinet và Bastian đứng đây. Để hai đứa con trai xong bữa mới bắt đầu câu chuyện của mình:
- Camellia de Ageli Arnitor...ta từng nghĩ sẽ làm giấy chứng tử gửi lên hoàng gia xác nhận con bé chết mất xác nếu lần đi đến cô nhi viện này không thấy nữa, cha sẽ viết giấy đóng dấu.
- Vậy sao ạ? May quá nhỉ, con bé về rồi.
Một câu ấy của Ashter khiến công tước bắt đầu dần nhận ra hai đứa con trai mình có định kiến với em gái út lớn như thế nào. Ông cố nén cơn thất vọng của mình xuống, khóe môi khẽ nâng lên cho che bớt đi cái sự gượng gạo của mình, Karlist lại im lặng rồi nói:
- Con bé được tìm thấy trong tình trạng cân nặng bằng một đứa trẻ 6 tuổi, da bọc xương, tóc để nguyên 4 năm không cắt, mắt lờ đờ, người đầy vết bầm tím lẫn vết thương. bị viêm vết thương vì dính muối và sát chanh vào vùng vết thương hở. Sẹo chạy dọc từ bắp chân phải đến mắt cá chân chưa dược băng, ngón tay gẫy, mắt trái dường như bị thương đến sắp mù.
Ông chậm rãi, từ từ nói ra tình trạng của Lia khi mới quay về, vẻ mặt ông không có gì là quan tâm nhưng có thể nào hai đứa cũng biết cha chúng đã xúc động và sốc đến nhường nào khi thấy tình trạng tệ hại và thảm hại của em gái khi gặp con bé ở cô nhi viện. Evid toan rút khăn giấy đưa cho cha nhưng ông lấy tay cản lại, công tước nhìn con cả của mình rồi nói tiếp:
- Ta biết khi thấy cảnh ấy các con đã sợ hãi và ám ảnh đến mức nào, ta biết bản thân ta đã tệ như nào khi bỏ bê hai đứa lại ở dinh thự một mình. Ta xin lỗi khi khiến hai đứa cảm thấy bản thân bị bỏ rơi lại, ta xin lỗi! Nhưng ta xin hai đứa làm ơn chí ít hãy coi con bé là em gái, con bé bị hành hạ bên ngoài như thế nào ta cũng không tưởng tượng được. Nên thay ta chăm sóc con bé ....liệu có được không? Evid, Ashter?
Evid ngồi nãy giờ nghe cũng đủ, cậu để dao nĩa xuống khay mà bắt đầu cất tiếng, giọng nehj nhàng nhưng lại chất chứa vô số suy nghĩ và cảm xúc của cậu suốt 4 năm qua:
- Con bé chịu đau khổ bên ngoài 4 năm là từng ấy thời gian bọn con bị cha lạnh nhạt, mẹ chết cũng do nó, nếu khi ấy con bé không khóc lên khiến mẹ bị tên độc bắn trúng lại phải bảo vệ nó đến kiệt quệ. Lẽ ra khi ấy người phải đến nhanh hơn chứ, nếu không.....bọn con cũng không căm phẫn nó đến như thế.
- Con đợi câu xin lỗi của người suốt 4 năm, cuối cùng vẫn là đợi con bé về mới nói được câu xin lỗi nưhng cũng không phải vì con mà là vì nhờ con chăm sóc con bé. Cuối cùng người có coi con là con không? Phải rồi, con gái của người mới là nhất, quan tâm gì hai đứa này.
Ashter cười khẩy nói, giọng điệu lẫn hành động đều như sắp phát điên. Công tước dường như không kìm chế được nữa, ông đứng bật dậy hất văng đồ đạc trên bàn xuống đất, tiếng loảng xoảng của bát đĩa vỡ tan, giá nên bị hất vào góc phòng mà lăn lóc quanh sàn. Tất cả mọi người trong phòng sửng sốt mà không biết làm gì, lần đầu tiên họ thấy công tước phát điên như thế, đặc biệt là sau khi phu nhân công tước qua đời. Ông cắm phăng chiếc nĩa bạc xuống bàn gỗ tròn khiến nó cong veo, ông vuốt ngược mái tóc trắng muốt của mình ra sau. Khóe mắt đỏ hoe chả biết vì gì, cho đến hồi lâu sau Karlist mới cất tiếng lên nhưng lại đầy sự tức giận xem lẫn sự cầu xin da diết:
- Ta không hề bỏ rơi hai đứa, ta lúc nào cũng dùng bữa cùng, lúc nào cũng cùng hai đứa đến học viện đón lễ tốt nghiệp và nhập học, hủy lịch trình đưa hai đứa đi chơi, gánh cả phần trách nhiệm của một người cha lẫn một người mẹ. Ta đã từng đánh mắng hai đứa bao giờ chưa? Đã từng không quan tâm đến cảm xúc hai đứa chưa? Tại sao hai đứa không hiểu được cảm xúc của ta, ta cũng mệt chứ....
Nói rồi ông gục xuống ghế, cả không gian rơi vào sự im lặng như giữa đại dương mênh mông và mọi thứ bị rơi vào lòng địa dương sâu thẳm. Evid tay nắm chặt lại, cả người run lẩy bẩy như con chó mắc mưa, nhìn về phía em trai cậu cũng chả tốt đẹp khi Ashter mím môi thật chặt, ánh mắt hiện rõ sự bàng hoàng và nao núng. Công tước lại tiếp tục những suy nghĩ từ sâu trong lòng của mình nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn, dịu dàng và tha thiết hơn:
- Camellia, em gái mấy đứa đấy, em gái ruột mấy đứa đấy, con bé bị trào ngược mana rồi, giáo chủ Agustus cũng kiểm tra rồi, con bé sắp chết rồi, khéo học chưa xong học viện đã tang. Ta có chết cũng mong rằng, cả ba đứa đều hạnh phúc mạnh khỏe nhưng lại phản tác dụng rồi. Vậy đấy, lời cầu nguyện của hai đứa....thành hiện thực rồi đấy!
Ông nhìn họ lần cuối rồi rời đi, tàn cuộc cho thị nữ dọn còn thứ duy nhất cần dọn dẹp là tâm trí của họ.
[.....]
- Công tước...con hỏi điều được không?
- Có chuyện gì sao? Camellia, con muốn mua đồ sao?
Công tước ngồi ở bàn ăn, mỉm cười hỏi Lia về yêu cầu cô muốn. 2 tháng sau trận cãi vã lớn ở phòng ăn của ông và hai đứa con trai, có vẻ mối quan hệ của họ đã được hòa giải nhưng giữa Lia và hai anh trai cũng chẳng khá hơn là mấy ngoài việc họ bớt dựng chuyện đổ oan cho cô bé.
Cô dựng thao tác cắt thịt của mình lại, lời nói hơi ngập ngừng toan nói lại thôi nhưng nghĩ đến chuyện quá khứ lại khiến cô buộc phải nói ra.
- Con muốn chuyển ra ngoài, không cần tiết lộ danh tính của con, người hãy cứ viết giấy chứng tử gửi hoàng thất là được ạ.
Lia cúi gằm mặt xuống, cô bé không thể nhìn thẳng vào được ánh mắt bàng hoàng và hoài nghi của công tước , cả gương mặt nghi ngờ của hai người anh trai, cho đến khi công tước hỏi cô mới ngẳng đầu:
- Tại sao vậy? Dinh thự có gì con không hợp ý sao?
- Dạ không....chỉ là con thấy rằng con nên chuyển ra ngoài dưỡng bệnh. Sức khỏe con có vẻ không ổn định lắm nếu cứ ở nơi thời tiết thất thường này, vậy con nghĩ mình nên chuyển ra ngoại ô.
Lia khẽ cười trả lời câu hỏi của cha nhưng cái lý do khiến cô muốn chuyển ra ngoại ô còn lớn hơn thế nữa. Cậu trả lời có vẻ phù hợp với tình hình hiện tại của Lia, con bé hay ốm vặt đến nỗi bác sĩ Cybele de Nyaire Edevane của dinh thự phải chuyển hẳn vào dinh thự ở để khám và chăm sóc cho cô bé. Sau bữa ăn khi nào Lia cũng nôn hết đồ ra, mũi hay chảy máu cam với tay luôn đột nhiên xảy ra vết thương hay vết bầm tím xanh. Công tước rất lo cho con bé nhưng để cô bé chuyển ra ngoài một mình ở mà không có ông bên cạnh. Dù ông biết thời tiết xứ Daphne phía bắc nơi ông ở khá khắc nghiệt nhưng nếu để Lia bên ngoài ông không yên tâm được.
Công tước nhẹ nhàng gật đầu đáp lại lời con bé, có vẻ Evid và Ashter cũng biết lý do thật sự mà em gái mình muốn chuyển ra ngoài. Camellia lại như thường ngày, dừng việc dùng bữa của mình lại rồi tạm biệt họ quay về phòng. Ông mím môi cố uống nốt tách cafe trên bàn rồi nói với hai đứa con trai:
- Các con ăn nốt nhé! Ta sẽ lo chuyện của Lia.
Nói xong ông đứng dậy kêu Bastian bên cạnh đi theo, Evid bảo tất cả người hầu ra ngoài chỉ mỗi mình hai đứa trẻ trong phòng. Ashter vừa nhai miếng thịt bò xong anh ta nói với em trai mình:
- Đến đay thôi! Mau làm nốt công việc kia đi...
Ash im lặng gật đầu đáp lại, cả hai đều nghĩ đến Lia, cảm xúc dành cho con bé i hệt nhau nhưng lại chả thấy sự kết nối nào giữa họ với con bé. Ashter cất tiếng lên: