- Em làm cái gi vậy Camellia? Muốn đốt cả dinh thự này à? Em có bị điên không?- Em...em không biết. Rõ ràng em không biết sử dùng ma pháp.
Lia hoảng hốt khi bị Ashter kéo giật tay lại ngã bịch xuống sàn gỗ lạnh tanh, cô bé nhìn quanh lại thư viện vẫn bình thường, vẫn gọn gàng không chút vết tích nào được lưu lại từ vụ cháy do cô gây ra. Camellia nhìn con mèo hoang bên chân mình, lại hướng ánh mắt hoài nghi về phía người anh trai thứ của mình. Lia kéo tay mình trở lại, đứng thẳng dậy, người cúi gập xuống như một tên hầu hèn mọn mắc sai lầm. Con bé cất tiếng, giọng lạnh tanh chả có vẻ gì là hối lỗi:
- Em xin lỗi! Em bất cẩn quá, làm vỡ ấm chén. Mong anh tha thứ cho em.
- Dọn cho sạch đi. Đừng làm phiền cha nữa.
Ashter nheo mắt rất bực tức rồi rời đi, nghe tiếng cửa thư viện đã đóng hẳn lại Hazel mới hóa lại thành hình người, nhìn Lia lại lui cui dọn dẹp mảnh vỡ dưới sàn khi nãy bị anh trai đá đổ. Cô kéo phắt chủ nhân của mình dậy, đọc thần chú gì đó khiến mọi mảnh vỡ tan biến như cát bị gió thổi đi. Hazel đưa ánh mắt đượm buồn màu xanh lục của mình đến chủ nhân, cô để Lia ngồi xuống chiếc ghê bên cạnh, một chân quỳ xuống đối diện cô bé. Giọng điệu xót xa như một người qua đường đối với con chó hoàng đầu đường xó chợ.
- Cô trông như một con thú nhỏ bị lạc giữa bầy cáo, hèn hạ đến nhục nhã, vậy mà cô vẫn chịu được sao?
- Chính tôi còn chả hiểu tại sao mình lại nhịn, nhưng phải vậy thôi, tôi đâu có nói lại được anh ấy. Kệ đi, dĩ hòa vi quý thôi.
Hazel thở dài, cất lấy quyển sách tinh linh về lại ngăn sách của nó, cô lại quay ra nhìn cô bé mà hỏi, giọng nhẹ nhàng đâu đó phang phất sự kiên quyết:
- Cậu có muốn chuyển ra khỏi đây không?
- Mới về có ngày mà đâu thể cứ thế giãy lên đòi chuyển, công tước biết thì buồn lắm.
Camellia cười tươi nhưng chả hiểu sao Hazel lại thấy một sự cam chịu trong nụ cười ấy. Cô nhăn mày rồi im lặng rời đi để lại Camellia một mình trong thư viện rộng lớn với cái lạnh buốt cuối tháng 11 ở phía bắc như muốn gϊếŧ những người đi lang thang trên đường bằng luống gió thổi từ biển tây vào. Lia nhìn ra ngoài cửa sổ kính, một bầu trời đen kịt như bị than tro nhuộm, ánh mắt cố cứ vô định như người mất hồn, nụ cười của cô lại đầy sự hối hận và chán nản chả biết cho cái hoàn cảnh tệ hại của bản thân hay cho cái gia đình nhạt nhẽo của cô suốt hai kiếp. Lia nhớ lại câu hỏi khi nãy của Hazel, cô lẩm bẩm trông miệng câu trả lời bản thân muốn nói ngay khi câu hỏi được phát ra.
- Muốn chứ, muốn lắm mà chẳng thể được. Công tước tìm Camellia 4 năm rồi, ông ấy nhớ con lắm.
Cô rời đi quay lại phòng ngủ của mình, chẳng để ý đến vết bớt hình thánh giá trên tay từ bao giờ đã chuyển sang màu xanh xám đậm với vết thương lạ bên cạnh như vết dao rạch. Khi cô leo lên giường thì chuông đồng hồ cũng điểm 11h hơn, Lia có vẻ buồn ngủ nhưng mắt vẫn cứ thao láo, cô mường tượng lại cốt truyện gốc và bắt đầu đặt hàng trăm câu hỏi.
- Công tước mất tận 4 năm để tìm Lia nguyên tác, nhiều tiền, quyền lực lắm nhân công như thế mà không tìm nổi một đứa trẻ con sao? Tại sao cô nhi viện Yue cách dinh thự Arnitor ở thủ đô có hơn 80km mà không tìm được. Bộ cứ phải cho thất lạc nhiều năm như vậy mới có cảnh hắc hóa và cảm động sao? Mệt đầu thật đấy. Mà tại sao phu nhân công tước lại chết được, bộ khống sắp xếp được mấy tên lính bảo vệ à mà phải một mình chiến đấu, nghe sượng sượng quá thể. Sao cái truyện này nó mâu thuẫn với nhau vậy, ý là nó xàm đến cực hạn ấy. Đen lắm mới vào bộ truyện này!"
Lia ca thán một thôi một hồi mới thấy mắt mình có dấu hiệu của giấc ngủ đang đến, cô bé ngáp dài một hơi rồi chui tọt vào chiếc chăn bông trắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ.
[......]
Như một thói quen cũ từ lâu, Camellia lại tỉnh dậy khỏi giấc ngủ vào 5h sáng hơn. Cô bé không muốn ra khỉ giường luôn vì trời phía bắc quá lạnh để có thể rời khỏi chiếc giường ấm áp, mềm mại này, tuyết còn dày đặc bên ngoài, gió rít như tiếng thú hoang gầm giữa cánh rừng rộng lớn. Lia không thể nào ngủ được nữa vì tiếng gió quá ồn và cả tiếng chuông báo thức từ chiếc đồng hồ gỗ trên tường cứ inh ỏi từ mấy phút trước. Lia bắc ghế cao trèo lên đồng hồ tắt đi tiếng chuông quả lắc cứ vang nãy giờ. Camellia mặc chiếc áo khoác lông vào, đứng trước cửa kính ban công nhìn ra bầu trời đêm đen mịt với màn tuyết trắng xóa như chiếc áo khoác khổng lồ cả đêm tối. Camellia ngồi lại lên trên giường, đang ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ thì có tiếng gõ cửa khe khẽ, Lia dạ một tiếng rồi ra mở cửa cho người đó, Evid- người anh trai cả của Camellia với một cốc cacao nóng cùng kẹo dẻo trắng và một cốc trà hoa quả quế còn bốc khói. Anh ấy mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nhẹ nhàng hỏi cô bé:
- Em dậy sớm nhỉ? Có muốn uống trà cùng ta không?
- Là anh sao? Sao anh biết em dậy giờ này vậy?
- Ta đi qua cửa sổ phòng em thấy bóng người nên lấy ít đồ uống cho em ấm người.
- Anh đi dạo vào trời tuyết này sao ạ?
Lia chặn cửa lại, chỉ để đủ vừa cho Evid đứng. Cô bé chả tin được cái lý do đi dạo vào trời tuyết dày đặc như vậy, trừ khi anh ta biết chắc rằng cô sẽ dậy vào giờ này. Evid dường như đoán trước được câu hỏi của Lia, anh ta lại vẫn cười rồi đáp:
- Nó có gì khó khăn sao?
Camellia không muốn cho người anh trai này vào nhưng Evid đẩy ra làm mọi suy nghĩ về viễn cảnh tương lai u ám của cô khi ngồi chung bàn với Evid và bây giờ nó sắp xảy ra khi anh cả của Lia đã ngồi chễm chệ ở chiếc ghế bàn trà. Lia mỉm cười, ngồi đối diện Evid rồi hỏi:
- Anh ngủ có ngon không?
- Ta cũng tàm tạm, em có đói không? Ta kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho em nhé?
Lia cầm cốc cacao nóng trên tay, xoa xoa vài lần cho ấm rồi nhẹ nhàng đáp lại:
- Dạ thôi! Em đợi cha với các anh dậy hẳn rồi ăn cùng luôn chứ sao đâu ạ?
Evid ậm ừ vài tiếng, nhấp một ngụm trà hoa quả nóng, đặt tách trà xuống đĩa rồi nói lái sáng chuyện khác:
- Em mới về thì thôi anh cũng nói đôi điều về dinh thự để em chú ý. Dinh thự này nằm gần với cánh rừng Corbin, nó khá nguy hiểm vào cái mùa tuyết rơi dày đặc này, khá nhiều thú hoang và ma thú ở đây nên mong em hãy chú ý với kết giới ngoài dinh thự. Thứ hai, tuyệt đối em không được vào 3 căn phòng sau, căn phòng có hoa văn hoa hồng ở tầng 2, thư phòng của cha và.....căn phòng có cửa gỗ khóa vàng ở tầng 5. Thứ 3, em tuyệt đối không được vào vườn hoa phía đông của dinh thự. Chỉ có vậy thôi, mong em lưu ý!
Camellia cũng gật đầu đồng ý với điều kiện của Evid, Lia trầm ngâm một hồi lâu rồi khẽ hỏi:
- Hai anh có muốn em ở đây không?
Evid có vẻ khá bàng hoàng và ngạc nhiên với câu hỏi thẳng thừng như thế của em gái mình, cậu đặt tách trà hoa quả xuống, im lặng nhìn Lia rồi chầm chậm đáp nửa vời:
- Em muốn câu trả lời như thế nào?
- Một câu trả lời chân thật của anh, em mong vậy.
- Vậy sao? Nếu em muốn như thế thì ta cũng nói luôn chẳng phải vòng vo như Ashter, đúng là bọn ta không muốn em ở đây, mọi thứ 4 năm qua đều yên ổn khi không có em. Vậy nên đừng làm phiền ta và cha, cũng đừng có làm ô uế gia tộc Arnitor, em đối nhân xử thế nào không ai quản nhưng phải chú ý mà giữ cái mác tiểu công nương chi trong sạch. Danh tiếng nhà công tước Arnỉtor không thể để một công nương tai tiếng phá hoại được.
Càng nói về sau giọng của Evid càng ngày càng nặng nề, cô bé chả phản ứng gì với câu trả lời ấy của anh trai, khuấy dòng cacao trong cốc mà vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu mà chả nói ra miệng được. Họ im lặng nưh thế rất lâu rồi Lia mới cất tiếng:
- Tại sao công tước quyền thế tiền bạc nhiều như thế mà không tìm được một đứa trẻ suốt 4 năm dài đằng đãng, tại sao hai người lại ghét em đến vậy? Em sai sao?