Dàn Nhân Vật Chính Bị Ám Ảnh Bởi Tôi

Chương 26: Căn nhà gỗ sau cánh rừng

- Nó thể nào cũng chuyển đi, cha thương nó mà. Làm nốt đợt cuối chào tạm biệt cái nhỉ?Ashter tặc lưỡi, hớp nốt ngụm trà trên bàn rồi rời đi, đồ ăn vẫn thừa cả đống chỉ có một mình Evid ngồi ăn ở phòng ăn rộng lớn, cậu nhìn đĩa thức ăn của mọi người thừa đầy ra mà không làm gì, Rvid cầm lấy đĩa bánh mì nướng toan mang ra sân sau dinh thự.

Trong khi Evid đang chia nhỏ miếng bánh ra cho chim chóc ăn xung quanh thì Lia đã đừng từ đấy nhìn về phía anh cả mình mà cất tiếng:

- Em lấy lại thứ đó được không?

Evid vẫn im lặng khi nghe thấy giọng em gái mình, cậu chỉ giơ chiếc ruy băng vàng kim ánh cam có thêu chữ "H" lên ấy, Evid dừng việc cho mấy con bồ câu với sẻ ăn lại, giọng nhẹ nhàng đáp lại:

- Em để quên ở bàn ăn, ta lấy lại cho em mà sao em nói lại bằng giọng điệu gì đấy? Ít nhất nên cảm ơn ta chứ?

- Vâng! Em cảm ơn vì anh đã giữ gìn nó giúp em, vậy em xin phép...lấy lại nó.

Evid phì cười, tay nhấc tách trà đen mà chả uống hớp nào, cậu mỉm cười, tay vẫy Lia lại gần mình mà không nói gì cả. Camellia không hiểu ý gì mà cứ đến gần Evid định lấy lại chiếc ruy băng vàng kim nhưng khi cô vừa giơ tay muốn lấy lại chiếc ruy băng nhưng Evid nhếch mép lên rồi thả chiếc ruy băng xuống đất. Lia ngơ ngác, tay dừng giữa không trung mà lúng tùng không muốn biết làm gì, cô bé mím môi, ánh mắt mệt mỏi nhìn lên phía Evid mà nói:

- Em theo ý anh nói hôm đó rồi, cũng xin công tước chuyển ra ngoài rồi. Ông ấy đồng ý cho em chuyển ra ngoài, em sẽ ra ngoài ở một mình tại căn biệt thự gỗ, mong khi ấy các anh có thể đến thăm em thường xuyên. Em xin phép!

Lia cúi người, cầm sợi ruy băng lên rồi chào tạm biệt anh cả mình rời đi. Đúng như những gì cô bé vừa nói khi nãy, ngay tuần sau cô sẽ chuyển đến nơi khác mà không ở lại lãnh địa Isolde thuộc công tước Arnitor, Lia được công tước sắp xếp ở vùng ngoại ô khá gần dinh thự Arnitor nhưng thuộc lãnh địa Ianthe của công tước Robarnet.

Một căn biệt thự khá lớn bằng gỗ 2 tầng,1 gác mái rộng hướng về phía đồi thông, nó như một khu riêng biệt với thế giới bên ngoài, bên phải căn nhà là một khu nhà phụ để bếp nấu và củi khô. Bên trái là nhà kính nhỏ trồng hoa, nơi cô ở là một mảnh đất rộng gần cánh rừng Fydor, nhà cô theo kiểu dạng chữ U với nhà chính ở giữa và hai bên là nhà phụ. Lia khi xem được bản đồ và nghe miêu tả của Bastian đã ưng ý căn nhà gỗ ấy, cô bé nhớ đến cảnh mình chuyển ra ngoài ở một mình sẽ thoải mái như thế nào, không gặp lại hai người anh và cả công tước dù cô thấy tội lỗi vì khiến ông phiền lòng vì mối quan hệ giữa cô bé và hai đứa con trai. Nhưng Camellia phải làm kiểu gì mới khiến hai người anh đối xử với cô bình thường được, ngay từ đầu cái tiểu thuyết này đã bất bình thường.

[......]

- Một mình con có ổn không? Hay....

- Con ổn ạ! Mong công tước khỏe mạnh.

Lia mỉm cười, cầm lấy chiếc vali để đồ của mình đáp lại lời công tước, ánh mắt cô như chả còn gì để lưu luyến lại nơi này. Lia vẫy tay chào tạm biệt công tước, chân cứ dần dần bước về phía xe ngựa rời đi khỏi dinh thự Arnitor đến nơi khác, Lia ở cách dinh thự của ông có 5 dặm hơn mà ông cứ sợ khi nào cô bé có chuyện thì ông không thể đến nơi sớm nhất. Công tước cố mỉm cười, tay vẫn chào tạm biệt Lia rồi quay lại phòng làm việc. Đến hành lang dinh thự, ông bắt gặp hai đứa con trai vẫn cầu nguyện ở phòng cầu nguyện dinh thự. Rất nhiều lần công tước Karlist nhắc nhở chúng dừng ngay việc cầu nguyện khiến em gái nó chết đi đến việc dùng lời lẽ gay gắt cấm chúng vào phòng ấy nhưng chúng lại cầu nguyện trong phòng đến lẻn vào.

Công tước mở cửa phòng cầu nguyện đi đến chỗ hai đứa con trai mà khẽ nói:

- Camellia đi rồi, đừng mong cầu nguyện cho con bé tai nạn trên đường đi nữa! Cũng đừng tin vào chúa nữa vì vô số lần ta cầu nguyện cho Lia luôn khỏe mạnh trong thời gian ta tìm kiếm con bé mà chúa cũng chẳng đáp lại, ta cũng từng cầu nguyện cho hai đứa và con bé chung sống hạnh phúc với nhau...như ngày xưa ấy!

Ông thở dài rồi rời đi, còn nhẹ nhàng thắp cây nến dần tắt lên cho họ rồi rời đi. Evid im lặng, dừng việc cầu nguyện của mình lại mà quay sang nói với Ashter:

- Dừng mọi thứ lại đi! Con bé cũng đi rồi.

- Anh tiếc thương cho nó sao? Thế ai tiếc thương cho chúng ta?

Đứa em trai của Evid vùng vằng bỏ đi để lại cậu một mình nơi cầu nguyện, Evid thở dài, ngồi lại trên băng ghế cầu nguyện mà lẩm bẩm một mình nói chuyện, là đôi lời gửi đến người mẹ trê thiên đường:

- Mẹ ơi, mẹ có ghét con không? Mẹ có ghét con khi con khiến Camellia mệt mỏi đến mức vừa về dinh thự chưa được 1 tháng đã chuyển ra ngoài, khi con lại ghét chính em gái mình. Con ước gì, con ước gì khi ấy....con chết thay mẹ thì cha đã không thất vọng về con.

Evid gục đầu xuống, nước mặt lăn dài trên gò má đỏ ửng, cậu thϊếp đi với cảm xúc buồn rầu và mệt mỏi ở băng ghế gỗ. Karlist đứng sau cánh cửa phòng cầu nguyện, âm trầm nhìn về phía cửa sổ hành lang mà mím môi im lặng. Ông đợi Evid ngủ say rồi đi vào bế cậu về phòng, công tước giờ đây thấy dinh thự này chả khác gì mớ hỗn độn từ ông phát ra, nếu hôm ấy ông đến sớm thêm tí nữa, nhanh chân lên thêm một chút, có lẽ gia đình ông không trở thành như vậy.

[.....]

- Kính chào tiểu thư! Tôi là Dorothy Dagny, hầu nữa mới của người ở đây. Tôi sẽ đưa người lên phòng của người và giới thiệu sơ bộ về biệt thự này cho người tránh việc người có thể bị lạc ạ.

- Rất vui được làm quen với chị, cảm ơn vì đã đón tiếp.

Lia mỉm cười, đi theo cô thị nữ Dorothy Dagny lên phòng mình, căn phòng của Camellia nằm tại tầng 2 biệt thự, phía góc trái của tầng với ánh nắng luôn ngập trong phòng, chiếc giường ngủ lớn trải ga màu xanh lam nhạt thêu hoa nhí, tủ đầu giường gỗ nâu, bàn tròn để hoa tươi, kệ sách nhỏ với hàng chục cuốn sách lớn nhỏ. Lia thích thú với ban công rộng rãi hướng về đồi thông, nheo mắt còn thấy dinh thự Arnitor phía xa, ba công trồng đủ mọi loại hoa và cây leo che nắng khiến chiếc ban công rộng rãi cũng có đôi phần hẹp đi so với diện tích thực.

Thị nữ Dorothy Dagny cầm lấy vali để đồ của Lia cất vào chỗ để đồ, cô cúi nhẹ người xuống hỏi tiểu thư của mình:

- Tiểu thư có gì không hài lòng với nơi này không ạ? Tôi sẽ sửa đổi ngay.

- Không ạ, mọi thứ đều hoàn hảo với em, cảm ơn chị!

Lia mỉm cười, tìm lý do để Dorothy rời đi sớm để cô không phải ở lại đây lâu. Theo cách nhìn của Camellia thì Dorothy Dagny là một cô thị nữ khác thường, nói ít hơn mức thường, yên lặng hơn những cô thị nữ khác và đặc biệt lạnh lùng. So với Clarinet thì họ cũng không khác gì nhau, nói ít như nhau nhưng chí ít Clarinet còn nói chuyện với Lia nhiều hơn Dorothy. Thị nữ Dagny rất xinh đẹp, Camellia ấn tượng với chiều cao trên 1m7 của cô ấy và cả mái tóc màu đen tuyền thẳng tắp được buộc đuôi ngựa đằng sau, vẻ đẹp ấy như người châu á theo thế giới cũ của Camellia. Dorothy luôn im lặng trong suốt hành trình đưa cô tiểu thư nhỏ đi tham quan dinh thự, chỉ giới thiệu phòng đi qua và sơ đồ biệt thự rồi lại im lặng rời đi để cô tự khám phá.

- Cô thích ở đây sao? Bé như cái mắt muỗi thế này thì ở kiểu gì?

Hazel từ đâu chui ra khoác lấy vai Lia mà than vãn, tinh linh của Camellia dạo gần đây cứ mất tích cả tháng, giờ cô mới thấy mặt. Lia nhún vai mà đáp lại không nóng không lạnh:

- Ở đâu chả được, rộng thế này cơ mà, ít nhất ở đây thì cô khỏi phải trốn.

- Thích ở dinh thự Arnitor hơn, trông công tước cãi nhau với hai đứa con trai giải trí mà! Hôm ấy cô chả nghe thấy rõ mồn một rồi còn gì?

Camellia giờ mới nhớ ra cái ngày hôm ấy, bữa sáng hôm ấy giúp cô quyết định chắc chắn rằng Lia phải chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt. Ngày hôm ấy sau khi cô bé rời đi ra khỏi phòng ăn nhận ra bản thân quên luôn chiếc ruy băng của mình tại bàn, chạy lại phòng ăn toan lấy lại đồ thì vô tình lọt tai cuộc cãi vã của công tước và hai người anh. Lia cắn răng quay trở lại về phòng ngủ, chùm kín mít chăn mà suy nghĩ đến việc chuyển đi.

Hazel cười khẩy, xoa xoa đầu chủ nhân của mình rồi nói:

- Nghĩ làm gì? Tuổi này nghĩ nhiều thì già đấy, lo chữa bệnh đi.

Lia gật đầu, ôm lấy cánh tay của Hazel rồi khẽ nói:

- Tôi mà chết cô phải bê di ảnh đấy!

- Chốt luôn!

Hazeli cười khà, vừa đi dạo với Lia vừa trò chuyện với chủ nhân của mình như hai người bạn thân.