Chuyến xe ngựa từ dinh thự Arnitor đã đến đón họ tầm 1h trước, nhà ga xe lửa Neria cách khu dinh thự Arnitor 1 tiếng rưỡi đi xe ngựa. Phía bắc quanh năm lạnh giá, may ra được 3 tháng mùa hè trời mát nhẹ không dưới 20 độ. Đặc biệt địa hình cản trở việc giao thương, các dãy núi đồ sộ san sát nhau bao quanh phần lãnh thổ phía bắc, các cánh rừng ôn đới ở đây rất nhiều, rừng lá kim, rừng thông, rừng hỗn hợp khi ở khoảng cuối năm sẽ luôn trong tình trạng đầy tuyết trắng xóa. Ở dưới chân núi đầy rẫy các công nhân đào than với bộ quần áo bẩn thỉu và mặt mày lấm lem đen ngòm. Lia chống cằm nhìn các hàng cây rậm rạp đang trôi dần về phía sau, suốt khoảng thời gian đi từ ga về dinh thự cô ngồi một mình trong xe. Freya đã tạm biệt Lia quay về phía đông để tiếp tục việc đang dang dở, giờ chỉ còn mình cô bé tại nơi lạnh giá này. Hơn hết thứ chờ đợi cô phía trước là 2 con quái vật khổng lồ dang tay đợi cô, cứ nghĩ đến việc đối diện với hai người anh trai trái tính trái nết là Lia lại thở dài. Nếu được cô chỉ muốn ở lại thủ đô, vì hai người anh của Camellia chính xác là những tên điên táng tận lương tâm. Sẵn sàng đẩy em gái ruột ra chỗ sát thủ chắn dao hộ mình, mặc kệ nguyên chủ cơ thể này ốm đến ngất giữa sảnh tiệc, ho cả ra máu vẫn ung dung trò chuyện với bạn bè. Nhớ đến tính cách và mọi thứ xảy ra giữa cô và hai người anh trong tương lai tự nhiên cô lại thấy người anh kế kiếp trước còn tốt chán. Chợt Lia nhớ đến một người cô có thể nhờ khi ở đây bớt chán và cô đớn. Lia nhổm dậy mà gọi:- Dẻ! Hạt dẻ!
Đợi một thôi một hồi mà không thấy gì xuất hiện, Lia chán nản lại nằm xuống ghế xe đợi tương lai u ám của mình sắp phải đối diện. Đột nhiên bên ngoài cửa xe vang tiếng gõ cửa cộc cộc khe khẽ, cô kéo rèm ra xem bên ngoài là ai gõ cửa khi e còn đang chạy rất nhanh. Tinh linh của cô đang bay song song với xe mà hốt hoảng lùi lại đằng sau, lại một giây ngắn ngủi mà tinh linh của Lia ngồi trên băng ghế đối diện. Lia thở dài, nồi xuống phía đối diện mà hỏi:
- Sao nào? Cô có thích cái tên tôi đặt cho không?
- Đặt như đặt cho chó ấy! Hạt dẻ? Lạy cô đặt hộ cái tên khác, tôi không dám ghi nó vào khế ước mà nộp kia kìa!
Lia cười lớn, tay day day trán mà suy nghĩ cái tên mới cho tinh linh của mình.
- Leyy nhé!
- Đơn giản quá!
- Felix, Scott, Becky?
- Có người đặt rồi!
- Sao cô khó chiều vậy? Odorless, Nesryn, Floral?
- Không thích!
Lia nghiến răng ken két, cố tìm ra cái tên phù hợp với cô ta:
- Hazel nhé! Cô có 2 lựa chọn, 1 là hạt dẻ, 2 là Hazel!
- Được rồi! Cô đúng là không có năng khiếu trong việc đặt tên mà.
Lia nhìn ra ngoài cửa sổ thấy đằng xa có một tòa thành cao lớn lấp ló sau mấy cành thông. Tuyết vẫn rơi và trời càng về phía lãnh thổ của Arnitor càng lạnh buốt hơn. Lia mặc lại chiếc áo choàng của mình cà đeo chiếc khăn quàng cổ được đặt bên cạnh. Má cô đỏ ửng lên vì trời lạnh, tay xoa xoa vào nhau cho ấm mà than thở với Hazel:
- Lạnh quá nhỉ? Không biết hai người đó có ở dinh thự không?
- Ý cô là 2 người anh trai của cô sao? Có đấy! Chúng đang đợi cô ở ngay cổng ấy, nom xinh trai phết chứ đùa! Nhưng tránh mấy cái cốc nước chúng đưa nhé, khéo nôn lòi cả ruột ra đấy!
Hazel cười lớn, lấy đâu ra chiếc bánh ngọt nhai nhồm nhoàm, Lia sởn gai ốc khi nghe lời tinh linh của mình nói vậy. Vừa thở dài mấy hồi chiếc xe ngựa của Lia dừng lại nơi cửa dinh thự Arnitor, bước xuống xe cô choáng ngợp nhìn cái dinh thự của công tước trước mặt. Hazel đứng bên cạnh tặc lưỡi mà cảm thán:
- Nó to thật đấy! Bên ngoài như này khéo bên trong gấp đôi, này! Tuồn vài món bên trong ra cho tôi đi, tầm này bộn tiền.
- Được thì tôi cũng đưa đấy!
Cánh cửa gỗ khổng lồ được mở ra, hành lang thẳng tắp rộng lớn được thắp sáng bởi đèn chùm pha lê tinh xảo, những chiếc đèn tường vàng gắn hai bên đã lên ánh sáng ấm áp khi trời chuyển tối, hai bên hành lang là những chiếc tủ gỗ quý khắc hoa văn trưng đầy bình hoa, tượng thạch cao tỏa ra mùi tiền và vàng. Trên tường là đầy các bức tranh sơn dầu, sơn mài hay cả bức tranh hội họa bằng màu keo về lịch sử của gia tộc Arnitor. Hazel ẩn sau chiếc áo tàng hình của mình, thì thầm với Lia:
- Này! Cái bình hoa sứ màu lam pha trắng với lục kia được phết, tôi tra giá rồi, những 30 triệu Fynn đấy.
- Tuyệt nhỉ? Nhưng có thứ còn quan trọng hơn đống tiền ấy. Giúp tôi cái!
Hazel hướng ánh mắt đến chỗ Lia nhìn, cau mày với người đứng trước họ. Evid de Deriper Arnitor và Ashter de Arnitor, hai người anh trai cùng dòng máu của nguyên chủ cơ thể mà cô đang chiếm lấy. Họ như ở thế giới khác với cô bé, sang trọng, đẹp đẽ và cao quý. Cô bé biết chắc rằng họ ghét cô đến độ nào, cay nghiệt đến mức sắn sàng đẩy Camellia về phía ma thú đang phát điên, gãy một bên chân, một vết thương bị rạch dài từ vai đến tận cổ tay. Cô bé sợ gây hấn với hai người họ, đặc biệt là người anh thứ hai- Ashter, anh ta ranh mãnh như quỷ, tinh quái và cực kì khó tính. Anh ta luôn đóng vai nạn nhân trong câu chuyện của hai người, khi Camellia và cả Ashter đứng giữa câu chuyện bắt nạt tiểu thư hầu tước Blaze, tất nhiên là mọi chuyện đổ vấy lên đầu cô bé.
Hazel thì thầm vào tai cô hỏi:
- Cô sợ sao?
- Ừ! Trông họ còn gớm hơn mấy con thú hoang.
Camellia mỉm cười, cúi nhẹ người chào vẻ cung kính như họ là bậc bề trên với cô bé. Người anh cả Evid tiến lại gần đứa em gái đã xa cách suốt 4 năm qua, bàn tay của cậu đặt trên vai Lia mà nói rất nhẹ nhàng:
- Cảm ơn em đã bình an trở về! Em có khỏe không? Phòng em đã được dọn, bữa tối cũng đã chuẩn bị sắn cho em khi quay về, hãy nghỉ ngơi đủ nhé!
- Cảm ơn anh đã đợi em về! Em mong là chúng ta...vẫn vui vẻ như xưa!
Lia rời đi sau khi cúi chào người anh trai Ashter đằng sau, cô muốn chạy thật nhanh về phòng mình nhưng đã quá muộn khi cánh tay khỏe mạnh của Ashter giữ lại. Cậu ấy mỉm cười rất hiền từ và dịu dàng nhưng đôi lông mày chau nhẹ lại càng khiến Lia ngộp thở, anh ấy nhẹ nhàng nói:
- Ta hỏi Clarinet rồi! Em cũng tắm rồi đúng không? Vậy nên có thể dùng bữa cùng chúng ta không, bữa ăn ngày hội ngộ!
Tay anh ta quá khỏe mà khiến Lia không thể rút tay ra, cô mỉm cười đành ngập ngừng đồng ý với lời dùng bữa tối cùng họ. Chiếc bàn ăn bằng gỗ mun được đánh véc-ni sáng bóng, khăn trải bàn trắng tinh thêu gia huy của gia tộc công tước Arnitor, bình hoa sứ đắt tiền cắm những bông hoa tươi rói mới thay. Trên chiếc bàn lớn ấy là đủ món ăn nóng hổi, salad hoa quả tươi mát, vịt nướng mật ong vàng óng ánh, bò áp chảo rưới sốt kem béo ngậy. Mọi thứ đều tuyệt vời ngoại trừ cái bầu không khí im ắng và sượng sạo trong phòng ăn, cả căn phòng chỉ lách cách tiếng dao dĩa va chạm với nhau và tiếng đặt ly nước xuống bàn. Đĩa thịt bò trước mặt Lia từ đầu bữa đến giờ vẫn còn hơn 3/4 miếng, Evid nhìn cái vẻ rụt rè và e ngại của Lia, chiếc dao bạc đang cắt thịt trong tay dừng lại, cậu ta mỉm cười nhìn co bé hỏi han:
- Em mệt sao? Tại sao lại ăn ít vậy?
- Dạ không! Trên tàu em lỡ ăn nhiều quá rồi nên bụng hơi đầy.
Ashter lộ ra vẻ mặt buồn buồn, thở dài ra tiếng lớn rồi nhìn Lia đang mỉm cười nói:
- Vậy sao? Vậy ta sẽ báo bếp trưởng mang tráng miệng lên cho em.
- Vâng! Cảm ơn anh!
Bàn ăn dọn sạch sẽ là lúc đồ ăn tráng miệng cũng được mang ra, muffin dâu tây, croquembouche, bông lan nho khô, pancake nhỏ với việt quất chua của miền nam, bánh kem sung và mâm xôi đỏ mọng nước. Tất cả đều phát ra mùi hương thơm dịu của mùi sữa và mùi kem tươi ngọt ngào, nhưng khó cho Lia quá khi cô không thể ăn thêm đặc biệt là đồ ngọt. Cô luôn nôn thốc nôn náo mọi thứ của bữa tối ra ngoài, đặc biệt Lia cực kì ghét những thứ có đường quá nhiều. Cô nhìn đĩa bánh cupcake chanh trước mặt mình mà không dám động đến, người anh cả Evid đưa chiếc dĩa bánh ngọt cho cô, trên chiếc dĩa bạc ấy có thắt một chiếc nơ màu hồng nhạt nhỏ rất hợp với chiếc dĩa bạc có cán khắc hình con thỏ.
- Dinh thự cũng có kiểu dĩa cho bé gái như vậy sao?
Lia gãi gãi đầu nghi hoặc là công tước chuẩn bị cho cô bé trước hay nó là chiếc dĩa cũ của Camellia nguyên tác trước khi mất tích. Cô không thể nói lên điều gì đành e dè lấy một miếng bánh nhỏ mà Ashter đẩy đến cho mình, lúc này đột nhiên Hazel xuất hiện với hình dạng mọt con bướm đêm đậu ngay sau gáy Lia, cô ta nhỏ giọng:
- Chiếc nơ trên cái dĩa cô đang cầm...có độc hoa thụy hương, nếu cô chạm vào nó rồi bốc chiếc bánh macaron tí nữa chúng đưa cho chắc chắn sẽ lăn ra mà chết. Tôi không có đùa đâu!
Lia giật mình, tay run lên làm rơi ngay chiếc dĩa bạc xinh xắn trong tay mình xuống chiếc đĩa trên bàn làm tiếng keng vang dài. Evid nhăn mặt nhìn gương mặt sợ sệt của đứa em út mình mà thở hắt ra tiếng to, cậu ta kéo đĩa bánh ngọt lại về phía mình, nhìn chằm chằm Lia mà nói:
- Em không ăn được thì thôi vậy! Hãy lên phòng nghỉ ngơi nhé!
- Vâng!
Lia chậm rãi rời đi khỏi phòng ăn của dinh thự, cô bé vừa đi đến cửa liền như sực nhớ ra được điều gì mà quay đầu lại hỏi hai người anh:
- Liệu em lấy một quyển sách ở thư viện được không?
- Theo ý em!