- Tôi e rằng căn bệch của công nương đã dần chuyển đến tay của cô, đặc biệt là phần vết bớt này, nó càng ngày càng đậm hơn so với khi trước theo lời công tước nói. Màu kim loại này có phần nhạt nhưng đã chiếm hết gần nửa cánh tay của cô.Camellia vẫn mỉm cười, yên lặng thưởng thức chiếc bánh sandwich kem hoa quả trên bàn, vẻ mặt vô tư và không chút kinh hãi và ngạc nhiên. Hình ảnh một cô bé hồn nhiên, nhai ngấu nghiến miếng bánh lệch hẳn so với khung cảnh u ám và trầm ngâm của 3 người kia. Công tước Arnitor ôm lấy Lia vào trong lòng, bịt lấy tai của cô bé lại, vẻ mặt lặng đi nhưng hiện rõ vẻ bất lực mà người bạn ông chưa bao giờ thấy ở công tước suốt ngần ấy năm chơi với Karlist. Lia mỉm cười nhìn thẳng vào chính mắt cha mình mà yên ủi lòng ông:
- Con không có sao đâu! Cha xem nè, vết bớt đâu có đậm lắm đâu. Nè!
Lia giơ mu bàn tay có vết bớt ra, quả thật, vết thánh giá khi nãy có màu xanh kim loại giờ lại nhạt hẳn đi thành màu lam khá nhợt. Leri giật mình vội kéo tay cô lại xem vết bớt, cậu bé ngạc nhiên với màu sắc của nó, nó quá lạ so với những vết bớt cậu từng xem qua. Công tước Robarnet hoảng hốt dùng ma pháp kiểm tra, chỉ số hay các thông tin của căn bệnh hiện lên hoàn toàn bình thường so với khi nãy.
- Sao lạ thế nhỉ? Nó cứ bấp bênh thế nào ấy, cháu tự điều chỉnh sao?
- Cháu không làm được như thế đâu. Công tước đề cao cháu quá!
Lia cười trừ, bác bỏ cái suy nghĩ ấy của công tước Robarnet. Cô bé có chút chột dạ mà xoa xoa mu bàn tay của mình, vẻ mặt gượng gạo nắm chặt lấy bàn tay to lớn của cha mình. Ông gật đầu nhưng ánh mắt lại càng lo lắng hơn khi nãy, Karlist cố mỉm cười hiền từ nhất với Lia, đưa cô bé chiếc bánh kẹp rồi nói nhỏ:
- Con đi chơi với công tử Robarnet và con bé Freya nhé! Ta muốn nói chuyện riêng với công tước Robarnet.
Camellia gật đầu, vui vẻ vẫy tay chào cha mình và công tước Killian rồi cùng rời đi với cậu bé. Lia quay lại khoang chung tìm Freya, cô bé đang ngồi bình thản đọc báo bên cửa sổ, trên chiếc bàn trà đối diện Frey là một tách cà phê đen còn đang bốc khói nghi ngút, một cốc trà và một chiếc bánh kem vani cherry. Lia đến bên cô ấy, ngồi đối diện Freya mà hỏi:
- Cậu không đói sao? Đã đến giờ trưa rồi mà, tôi với cậu đi ăn trưa nhé!
- Cậu đói sao? Chắc công tước sắp nói chuyện xong với khách rồi, nếu cậu muốn thì ta đợi thêm dăm ba phút nữa.
Lia gật đầu, nhìn cốc trà trên bàn mà hỏi tiếp:
- Cậu vừa có khách sao?
- Không! Cốc trà này tôi gọi cho cậu, trời lạnh mà, hãy uống nó để làm ấm người!
Cô bé gật đầu, nhấp vài ngụm trà táo còn nóng. Bên trong cốc là một bông hoa bằng táo đỏ, Lia ngáp ngắn ngáp dài muốn gục xuống bàn mà ngủ luôn, Freya thấy cô bé như vậy, lấy chiếc áo khoác của mình phủ lên đầu Lia rồi nói:
- Ngủ đi! Khi nào công tước về thì tôi gọi.
- Cảm ơn cậu nhé! Sáng nay dậy sớm quá!
Lia ngáp hơi dài, rồi ôm chiếc áo của cô mà ngủ luôn trên băng ghế. Lia đang mơ màng thì đột nhiên mở mắt ra, nhưng khung cảnh lại lạ lẫm không phải toa hay băng ghế mình ngồi. Một toa tàu cũ bỏ hoang đã mọc đầy rêu xanh và cỏ dại, băng ghế cô ngồi đã mục nát và rách lớp da bên trên, bàn gỗ bị vỡ ra ở góc. Lia mơ hồ nhìn chung quanh rồi cất tiếng:
- Lại là cô à? Tinh linh!
Đột nhiên sau lưng cô bé có một cơn gió xẹt ngang qua gáy, tinh linh ấy xuất hiện ngay trên chiếc bàn cạnh cô bé. Mai tóc hồng đào mới ban sáng Lia vẫn thấy bình thường nay đã bị cắt ngắn đến cổ một cách nhan nhở như bị cắt bởi mảnh sành hay bằng chiếc dao cùn. Cô gái đó như thay tính đổi nết, từ một người ít nói, trầm lặng khi trước giờ là một cô tinh linh hoạt bát, tinh nghịch và láu cá. Cô ta ngồi trước mặt Lia, nghịch ngợm mái tóc hồng của mình mà nói:
- Tính như nào đây? Chết hoặc sống!
- Cô không tính chọn người khác sao?
- Chịu rồi! Cô là nguồn thức ăn nhiều nhất đấy!
Lia gật đầu, nắm lấy vạt áo của Freya mà im ắng suy nghĩ. Trôi qua gần 20 phút, tinh linh ấy đã bắt đầu bực dọc mà liên tục dí sát mặt Lia hỏi. Camellia cau mày, đẩy mặt tinh linh ấy ra mà chậm chạp đáp:
- Cô viết đi! Tôi sẽ kí!
Trên gương mặt xinh đẹp ấy của tinh linh là vẻ hân hoan và chiến thắng, cô ta lấy từ đâu một cuộn giấy được thắt ruy băng đen nhung. Cô ấy giở nó ra đặt trước mặt Lia, các dòng chữ xiên xẹo, nguệch ngoạc, nửa chữ còn không đọc được. Lia lướt qua một lượt rồi nhăn mày nhăn mặt ca thán cái độ "đẹp" cua chữ viết tay của tinh linh ấy:
- Chữ cô trông trìu tượng thật đấy! Xem nào, khế ước này có hạn không?
- Cho đến khi cô nằm gọn ở quan tài với trăm bông hoa cúc trắng hay đến khi cô tìm được tinh linh khác tuyệt vời hơn tôi.
- Tự tin là một yếu tố quan trọng để thuyết phục người khác đấy! Được rồi! Cho tôi xin cái bút.
Tinh linh giựt một sợi tóc của Lia ra rồi lẩm bẩm câu từ nào đấy mà nghe rất lạ và khó hiểu, nó biến thành chiếc bút máy màu lục, nó có một vết xước dài ở đầu bút vẻ khá cũ. Lia trông rất quen thuộc với nó, cô bé cũng không nghĩ nhiều vội tìm chỗ kí. Lia rất nhanh đã viết tên mình, tinh linh ấy cầm tớ khế ước lên nhìn chữ kí của Lia.
- "Nghi"? Tên gì kì quặc vậy?
- Rất đơn giản, chỉ là đặt khi vừa sinh xong. "Nghi" là nghi ngờ, nghi hoặc. Cô xem có gì lạ hay thiếu không? Tôi nghĩ rằng Freya đang gọi tôi tỉnh dậy.
Vừa dứt câu đã có tiếng văng vẳng như vọng lên từ chốn địa ngục âm ti của Freya, tiếng "Camellia" dài như chiêu hồn người chết làm cả Lia lẫn tinh linh ấy sởn gai. Cô ta vội vàng kiểm tra khế ước rồi cuộn nó lại bằng chiếc ruy băng lúc nãy. Khi Lia còn đang giục giã cô ta nhanh chóng để mình quay lại hện thực, tinh linh ấy mỉm cười hài lòng rồi nói:
- Tôi cần tên. Một cái tên thật xứng tầm với tinh linh vĩ đại như tôi!
Cô ta tự cao nói, tay chống nạnh vẻ mặt rất móng đợi cái tên mà Lia đặt cho mình. Camellia lúc này đang vội vì cứ nghe thấy tiếng gọi gấp rút và lo lắng của Freya, đầu cô bây giờ nghĩ ra thứ gì là tinh linh của cô tên ấy.
- Hạt dẻ! Hạt dẻ nhé! Nhanh nào, Freya khéo lại sắp gọi công tước ra đấy!
- Đến chịu cô đấy! Hạt dẻ? Gọi chó à?
Tinh linh ấy thở dài rồi búng tay một cái, xung quanh cô quay vòng vòng như chiếc đu quay. Mọi thứ cứ mơ hồ và ngạt thở đến lạ, Lia bừng tỉnh quay trở lại, cô bé thấy mọi thứ tối om lại nhưng vẫn có vài tia ánh sáng lọt qua khe áo. Chợt chiếc áo đang đắp trên người cô bé bị giật phắt ra, ánh sáng gắt làm Lia cau mày mà vội bịt mắt lại. Chưa kịp phản ứng lại thì cả cơ thể cô đã bị nhấc bổng lên, Lia bé nhỏ được công tước ôm trọn trong vòng tay to lớn của ông ấy. Cô bé hoảng loạn mới chầm chậm mở đôi mắt nãy giờ nhắm tịt của mình, gương mặt lạnh toát đầy mồ hôi đang chảy ròng. Lia hốt hoảng đưa tay lên sờ mặt công tước mà hỏi:
- Sao công tước lại lạnh toát vậy? Người bị làm sao vậy?
- Con không sao chứ? Ta gọi mãi con không tỉnh!
Lia bấy giờ mới nhớ ra do bản thân cô bé ngủ như người chết nên ông ấy lo lắng, cô bé xua xua tay, mỉm cười trừ đáp lại:
- Con không sao! Người lo quá rồi, con không sao thật mà!
Lia giơ mặt mình ra để biểu đạt cái vẻ không sao của cô bé, công tước thở dài xoa xoa đầu Lia, giọng trầm trầm nhưng đượm buồn đáp lời con gái mình:
- Sắp đến phương bắc rồi! Hãy chuẩn bị đồ ấm với Clarinet, trời ở đấy lạnh lắm và tuyết rơi dày đặc vậy nên con hãy đi ủng nhé! Ta có chút chuyện nên phải đến ga kế tiếp, chắc tàu sẽ đến ga Arthfael mà con cần đến vào chiều tối tầm 9h hơn, ta phải xuống ga Ixchel vào 45p nữa. Nếu quay về dinh thự ấy mà gặp ai kì lạ, hãy cứ mặc kệ chúng nhé!
Lia nghi hoặc khi công tước trước luôn nhắc nhở cô phải chú ý từng đứa trẻ ở dinh thự hay bất kì ai có hành động quá trớn, co bé biết ông ấy lo lắng cho con gái sau 4 năm chui đầu đường xó chợ nhưng vấn đề là công tước quá để tâm đến việc này, thậm chí là thái quá. Lia biết tại nơi dinh thự rông lớn ở phương bắc lạnh lẽo ấy là hai con quái vật đội lốt thiên thần trẻ thơ, ấy là hai người anh trai cùng máu tanh lòng của nguyên chủ cơ thể mà cô đang chiếm giữ. Tiểu công tước Evid de Deriper Arnitor, rất điển trai hệt với công tước, mái tóc trắng muốt như tuyết và đôi mắt xanh navy đặc trưng của gia tộc Arnitor như đúc từ một khuôn với cha mình. Công tử thứ nhà Arnitor có ngoại hình rất đẹp như một bức tượng điêu khắc nghệ thuật, người anh thứ ấy có ngoại hình giống với Lia. Cũng mái tóc vàng tươi ánh đào, cũng đôi mắt navy và đôi lông mi cong dài nhưng trông anh ấy đẹp hơn hẳn cô em út thô kệch và gầy còm của cậu. Hai người họ đã bao lần gây ra cho cô em út mới về mọi chuyện rắc rối và gây hiểu lầm. Vì lý do đó mà công tước vốn yêu thương con cái cũng hiểu lầm cô bé mà cách xa.
- Đúng cái thể loại tiểu thuyết hãm tài thiệt chứ! Mắc cài què gì mà cứ phải cha con xa cách, bất hòa quan điểm vậy? Mắc thấy người ta khổ lắm hay gì, mắc viết truyện phản diện có quá khứ đau khổ bị gia đình hắt hủi lắm hay gì? Rảnh thiệt chứ!
Lia vò đầu bứt tai chính bản thân hoài nghi tại sao tác giả sáng tác ra được cái thể loại truyện như vượt qua não bộ loài người. Công tước thấy con gái mình như vậy cũng an ủi, vì ông cũng biết rằng hai đứa con trai ở nhà của mình rắc rối và tinh quái đến mức nào. Ông cũng cảm nhận được sự canh cánh trong lòng Lia về hai người anh trai của cô bé, ông biết rõ hai đứa con trai bây giờ đã bị áp lực từ ông biến chất thành những con quỷ ranh.
- Con không cần lo! Hai anh....vẫn đang đợi con về!
Ông có chút ngập ngừng khi nói đến từ "anh" đấy, công tước cố mỉm cười tươi nhất có thể, đặt Lia xuống chiếc ghế của toa ăn uống. Nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình, ông tặc lưỡi tiếng nhỏ rồi dịu dàng xoa đầu Lia nói:
- Ta xin lỗi! Hôm nay bận quá không thể dùng bữa cùng con được, con ăn cùng tiểu thư Karterist nhé!
- Vâng! Người đi cẩn thẩn nhé! Con sẽ đợi người tại dinh thự.
Lia mỉm cười vẫy tay chào công tước chuẩn bị rời đi, vẻ mặt rất vô tư và vui vẻ nhưng có nhìn thế nào thì cũng nhìn ra được cái sự mất mát và tiếc nuối trong ánh mắt ấy. Công tước khựng lại vài giây ngắn ngủi, toa tàu im ắng chỉ có tiếng gió rít lớn bên ngoài, ông lại nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Trầm tư suy nghĩ một hồi rồi ông mỉm cười yên ủi con gái mình rồi quay sang nói nhỏ với thư kí. Loáng thoáng được mấy chữ nhưng cũng đủ để hiểu rõ nội dung cuộc trò chuyện riêng của họ.
- Hủy....dời vào....ta sẽ trao đổi qua điện thoại.....phải! Hãy làm nhanh nhất.....ta biết....vậy hãy để vào....
Ông kết thúc cuộc trò chuyện của mình, cởi chiếc áo choàng của mình ra đưa cho người phục vụ gần đấy. Lia không mấy ngạc nhiên, ngồi dịch vào bên trong để chỗ cho cha. Công tước mới là người sửng sốt mà hỏi:
- Con không ngạc nhiên khi ta không đi nữa sao?
- Có chứ ạ! Nhưng ngạc nhiên cũng có ích gì đâu ạ, người ăn cùng con là con vui rồi.
Lia cười tươi, đôi môi hồng nhỏ cười lên trông như bông hoa mới nở. Công tước xoa đầu con gái rồi bắt đầu việc làm mỗi bữa ăn của ông ấy, ông dùng dao thoăn thoắt gỡ miếng xương lớn ra từ chiếc đùi thịt heo áp chảo, cắt nó ra thành miếng nhỏ vừa ăn rồi lại đưa ra cho con bé. Lia mỉm cười, miệng nhai đầy nhóc thịt heo thơm nức mùi nước sốt tiêu đen. Freya cũng vậy, đổ xốt chanh leo chua ngọt vào đĩa salad tôm rồi trộn đều cho Lia. Cô bé nhìn đống đồ ăn trước mặt mình, vội vã xua tay mà nói:
- Sao hai người không ăn đi! Đừng lấy đồ cho con nữa. Freya! Đừng động vào chiếc bánh ấy, nó có đậu phộng đấy! Công tước, người đừng lấy thịt cho con nữa, con no lắm rồi mà!
Họ đều gật đầu nhưng tay cứ như cái máy mà lấy đồ cho Lia. Cô bé chặn chiếc đĩa súp bò bằm mà công tước toan đưa ra chỗ cô lại mà lắc đầu. Ông thở dài, lại nhìn chiếc đồng hồ của mình, công tước đứng dậy lấy chiếc áo choàng trên tay người phục vụ rồi quay ra chỗ Lia nói, giọng rất tiếc nuối:
- Ta xin lỗi! Ta phải xuống ga rồi, con nhớ đi theo Clarine nhé! Ga tàu rất đông khi xuống đấy.
- Vâng! Người đi cẩn thận.
Lia nhìn theo bóng lưng to lớn của công tước dần xa, từ một tấm lưng rộng lớn đến khi nó chỉ còn là chấm nhỏ xíu ở bên ngoài cửa kính nơi ga tàu. Frey chỉnh lại vạt áo của mình rồi nói:
- Hãy ăn hết bữa ăn đi! Chúng ta sẽ phải xuống ga trong 2h nữa đấy!