Sau Khi Xuyên Sách Tui Hốt Luôn Em Công Chính

Chương 11

Trần Tư Tư vốn bị cười thẹn quá hóa giận, thấy cử chỉ này của anh liền bức rức ngồi yên, thành thật làm bé ngoan trong mắt anh trai.

Cũng không biết điệu bộ này của cô ấy lại khiến ông Trần cười lớn tiếng hơn.

“Có chuyện gì hay làm anh cười vui vẻ đến thế?”

Giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng vang lên, ông Trần tươi cười, nhẹ giọng đáp lại: “Anh cười người mặt dày như Trần Tư Tư cũng biết bảo vệ hình tượng trước mặt anh trai.”

Ánh mắt của bà Tống sáng lên, thấy hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau, vành mắt bà ta đỏ ửng, vừa che miệng vừa vội vàng run rẩy nói: “Đúng... Đúng... Tư Tư cũng đã lớn rồi.”

Bà ta không dám thốt ra giọng điệu khác thường nào, tâm trạng phập phồng. Đợi đến khi đè nén cảm xúc mạnh mẽ kia xuống, bà Tống mới đi tới bàn ăn.

Lúc này, Lục Nhất Mãn mới ngẩng đầu lên nhìn về phía bà ta.

Anh không rõ bản thân đang thất vọng hay là vui mừng.

Người này hoàn toàn khác biệt với người mẹ trong trí nhớ của anh.

Phải rồi, anh là Lục Nhất Mãn, lại không phải “Lục Nhất Mãn”.

Vẻ mặt anh không hề thay đổi, chỉ là sau khi dáng vẻ im lặng tiêu cực kia biến mất, vẻ tuấn mỹ và ánh sáng rực rỡ của Lục Nhất Mãn đã dần dần hiện ra.

Cho dù anh không phải con ruột của ông Trần, chỉ là vẻ ngoài khí thế và khí chất trầm tĩnh luôn khiến người ta không nhịn được muốn gần gũi.

“Nghe nói thương hiệu của bản thân Nhất Mãn càng ngày càng phát triển tốt.”

Ông Trần nhìn anh với vẻ ôn hòa.

Dù sao bọn họ cũng có một tầng ngăn cách, lại bởi vì sự áy náy của bà Tống, cho nên cuộc sống của anh vô cùng tự do.

“Tàm tạm ạ, hôm nay con cũng mang theo quà cho Tư Tư.”

Nghe nói có quà, Trần Tư Tư ngạc nhiên mở to mắt.

“Thật không ạ?”

Anh gật đầu, đưa một hộp quà được gói bằng dây ruy băng màu hồng.

Đây là món quà mà “Lục Nhất Mãn” đã chuẩn bị từ 1 tháng trước, anh không vứt đi tấm lòng này của anh ta.

Mặc kệ “Lục Nhất Mãn” cảm thấy thế nào khi sống trong gia đình này, dù sao trong lòng anh ta vẫn có một chút nhớ mong bọn họ.

Trần Tư Tư nôn nóng mở ra, là một chiếc váy màu trắng có ánh sao, chiếc váy xinh đẹp rực sáng lại bồng bềnh tựa như chứa đựng cả ngân hà.

Nó còn chói mắt hơn cả tưởng tượng, điều này chứng tỏ người làm ra đã bỏ ra bao nhiêu công sức.

Ngay cả cô gái hoạt bát hướng ngoại như Trần Tư Tư đây cũng không khỏi cẩn thận, ôm chiếc váy với vành mắt phiếm hồng, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh, em thích lắm.”

Lục Nhất Mãn mỉm cười bao dung: “Hy vọng em nở rộ như đóa hoa đẹp đẽ nhất ở độ tuổi tươi đẹp nhất của mình.”

Đây là lời chúc để lại trong hộp quà.

...

Nhiều năm như vậy, bầu không khí của nhà họ Trần chưa bao giờ hòa thuận giống như ngày hôm nay.

Mà chiếc váy công chúa này đã hoàn toàn chiếm được trái tim của cô bé Trần Tư Tư. Cô ấy ngồi bên cạnh Lục Nhất Mãn, liên tục gắp thức ăn cho anh, ngay cả chia bánh kem cũng cha cho anh một miếng to nhất.

Ngoài mặt ông Trần cười nhạo con gái, song nụ cười trong mắt chưa từng biến mất. Bà Tống lại đỏ hoe mắt từ đầu đến cuối, không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.

Vẻ mặt Lục Nhất Mãn điềm tĩnh, thong thả khoan thai, đôi mắt hoa đào lấp lánh không hề có bất kỳ gợn sóng nào.

Anh giống như một quý ông lịch sự, giữ gìn danh dự và thể diện của mỗi một người.

Tuy nhiên cũng chỉ vậy mà thôi.

“Nhất... Nhất Mãn, hôm nay con ở lại đây đi.” Bà Tống lo lắng nhìn về phía anh.

Nơi này có phòng của anh, song chỉ ở được 1 năm, sau khi trưởng thành thì một mình anh ở bên ngoài.

Lục Nhất Mãn yên lặng nhìn đối phương, khuôn mặt đã không trẻ trung kia đang nhìn anh một cách tha thiết, con ngươi run rẩy mang theo sự mong chờ kín đáo.

Ông Trần không nói gì và cô gái Trần Tư Tư cũng im lặng nhìn anh, trên mặt cũng mang theo vẻ chờ mong.

Hồi lâu Lục Nhất Mãn cũng không lên tiếng, trong đôi mắt dịu dàng kia của anh, tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ không từ chối.

Suy cho cùng hôm nay là ngày rất đặc biệt.

Anh nhẹ nhàng mở miệng, nụ cười trong mắt không hề nhạt đi.

“Không đâu ạ.”