Con ngươi của bà Tống chấn động, bà ta há miệng, dường như vẫn chưa hoàn hồn lại, có điều anh lại không nói tiếp nữa.
Lục Nhất Mãn lễ phép gật đầu, sau đó đẩy ghế ra đứng lên.
Cơm cũng ăn rồi, bánh kem cũng được cắt rồi, quà cũng tặng rồi, anh phải về nhà.
“Cảm ơn đã thiết đãi, chỉ là muộn lắm rồi, con còn việc phải giải quyết, không ở lại lâu nữa.”
Một lúc lâu sau, bầu không khí tĩnh lặng mới bắt đầu lưu động.
Trần Tư Tư mấp máy miệng, chẳng qua người nhanh mồm nhanh miệng như cô ấy lại không thốt nên lời vào lúc này.
Bà Tống lại không có cách nào mở miệng với đôi môi đang run rẩy.
Sau sự yên lặng, vẫn là ông Trần thở dài một hơi, chững chạc dặn dò một câu: “Sau này con có thời gian thì về thăm nhiều một chút.”
Anh mỉm cười gật đầu, cũng không từ chối.
“Mẹ... Bảo Tiểu Vương đưa con đi.” Bà Tống tái mặt, cứng đờ lên tiếng.
“Được.”
Lục Nhất Mãn gật đầu đồng ý, bà ta nặn ra nụ cười, sắc mặt lại chẳng mấy tốt đẹp.
Có điều anh vừa mới bước chân ra ngoài, điện thoại di động đột nhiên hiển thị một cuộc gọi xa lạ.
Anh không có thói quen nghe cuộc gọi từ số lạ, nhanh chóng từ chối.
Chẳng qua chưa đầy 1 giây sau, bên kia lại gọi điện đến, anh lại cúp máy. Điện thoại lại reo lên, màn hình di động điên cuồng lóe lên dãy số xa lạ kia.
Chân mày Lục Nhất Mãn nhướng lên, duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng trượt một cái.
... “Lục Nhất Mãn!”
Lỗ tai có chút tê dại, lửa giận của đối phương truyền từ đầu dây bên kia đến bên này thông qua tên của anh.
“Anh Vu, chào buổi tối nhé.”
Anh mỉm cười chào hỏi.
Mà bà Tống muốn tiễn con trai ra cổng lại kinh ngạc nhìn anh nhướng mày.
... “Tứ Minh, ở đâu?”
Con ngươi của anh khẽ động đậy, mới chưa đầy 1 ngày, người đã chạy rồi.
“Anh Vu, tôi không hiểu ý của anh.”
Anh nhìn bà Tống với vẻ áy náy, bất đắc dĩ mỉm cười. Bà ta sững sờ một lúc, sau đó hoàn hồn lại thì vội vàng lắc lắc đầu.
Lục Nhất Mãn gật đầu xin lỗi rồi sải đôi chân dài rời đi.
Bà Tống nhìn theo bóng lưng anh, không nhắc lại việc bảo tài xế đưa anh đi.
...
Một mình giẫm lên màn đêm ra khỏi khu dân cư, trên đường xe cộ tấp nập song người đi đường lại không nhiều. Đèn đường và ánh đèn xe lấp lóe cùng đan xen vào nhau tạo thành sự giao hòa giữa bóng tối và ánh sáng.
Vu Sảng ở đầu dây bên kia đang vô cùng giận dữ, hơi thở nặng nề của y truyền qua điện thoại di động, còn có lời nói gằn từng chữ của y.
... “Là anh!”
Hơi thở và giọng nói khàn khàn xuyên qua điện thoại bị biến dạng thành có chút từ tính.
Anh híp mắt lại, bỗng dưng muốn châm thuốc.
“Anh Vu, anh cũng đừng quên, tối hôm qua tôi mới bị anh chôn trên bờ cát, sao lại là tôi được?”
Âm thanh của Lục Nhất Mãn dịu dàng dễ nghe, vừa lịch sự nhã nhặn lại thong thả, trái ngược với Vu Sảng đang tràn đầy phẫn nộ.
Tối hôm nay, sau khi phát hiện Dư Tứ Minh biến mất, điều đầu tiên y nghĩ đến chính là khuôn mặt lúc nào tươi cười của Lục Nhất Mãn, càng nghĩ càng cảm thấy phiền não.
Bên kia truyền đến một tiếng “bịch” thật lớn, tiếp đến là nụ cười khẩy cực kỳ u ám.
... “Ha! Anh chờ đó!”
Lục Nhất Mãn nhẹ nhàng bật cười, một tay cầm điện thoại di động, tay kia lấy bật lửa từ trong túi ra, cúi đầu xuống. Một tiếng “tách” vang lên, điếu thuốc được châm. Gió thổi lướt qua, khói thuốc bay lên, bím tóc nhỏ sau gáy cũng bị thổi vắt lên vai.
Khuôn mặt trắng trẻo của anh dưới ánh đèn đường tựa như ngọc thạch ấm nhuận.
Lục Nhất Mãn dựa vào bên đường, khói thuốc lượn lờ. Một tầng ánh sáng mờ ảo rơi trên mí mắt cụp xuống, những bóng mờ nho nhỏ vẽ lại đường nét gương mặt của anh.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt anh, cửa xe bị mở ra rất mạnh, một người đàn ông mặc áo khoác màu đen sải bước tiến về phía Lục Nhất Mãn.
Cổ áo bị túm lấy, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng có chút sát khí kia, anh ngoan ngoãn giơ tay lên, đầu ngón tay còn kẹp điếu thuốc đang hút dở.
“Anh Vu, bình tĩnh nào.”
Vu Sảng nghiến răng, gân xanh nổi lên, mái tóc bị gió thổi tán loạn. Toàn thân đều đang chìm trong sự phẫn nộ, bàn tay đang nắm cổ áo Lục Nhất Mãn cũng ra sức siết chặt tựa như một sợi dây cung kéo căng.
“Tứ Minh, ở đâu?” Giọng nói khàn quá mức, mang theo lửa giận kìm nén chờ được bùng nổ.