Sau Khi Xuyên Sách Tui Hốt Luôn Em Công Chính

Chương 10

Bọn họ đến cổng nhà họ Trần, ánh đèn sáng ngời bên trong kéo dài ra đến ngoài cổng. Lục Nhất Mãn vừa mới bước vào, một cô gái mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng đã đứng dậy.

“Anh!” Một tiếng gọi lanh lảnh ngọt ngào, thoáng chốc khiến anh nhớ lại cô bé mà mình gặp năm 17 tuổi.

“Ừ.”

Anh gật gật đầu, nhanh chóng thu lại suy nghĩ, bình tĩnh bước vào.

Trái lại Trần Tư Tư lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có điều trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.

Cô ấy ân cần kéo ghế ra, quấn quýt bên cạnh anh giống như một chú chim non siêng năng, rít rít mời anh ngồi xuống.

Cô gái 17 tuổi không biết có phải dậy thì tương đối chậm hay không, hay là do Lục Nhất Mãn quá cao, mà cô ấy chỉ mới cao ngang ngực anh.

Trần Tư Tư không quá giống nhưng cô chiêu giàu có cùng trang lứa nhà người ta, cô ấy không trang điểm, không có quần áo diễm lệ, chỉ buộc tóc đuôi ngựa một cách nhẹ nhàng thoải mái. Trên người vẫn đang mặc đồng phục học sinh, dáng vẻ hệt như một nữ sinh hết sức nhỏ nhắn và hoạt bát.

“Anh ơi, điểm thi tháng này của em cao hơn lần trước, thầy giáo nói em tiếp tục duy trì, nói không chừng có thể thi đậu vào đại học Bắc Kinh đó.”

Cô ấy mỉm cười để lộ một lúm đồng tiền, đôi mắt hạnh tròn xoe cong thành hình trăng lưỡi liềm.

“Anh này, đó là trường cũ của anh có đúng không? Nghe nói trong trường có một mảnh rừng hoa đào sẽ nở đầy hoa vào mùa xuân, cực kỳ xinh đẹp, rất nhiều người đều yêu đương ở trong đó!”

Người đàn ông cao lớn bưng bát đồ ăn ra ngoài cười khẽ, mở miệng cảnh cáo: “Con mới mấy tuổi, bây giờ đã bắt đầu muốn yêu đương rồi. Cha nói cho con biết, cho dù con lên đại học, con cũng phải học hành chăm chỉ cho cha đã.”

Tuy rằng nhà họ Trần không bằng những gia tộc cấp 3, song cũng chẳng thua kém, chỉ có điều gia giáo lại giản dị và nghiêm khắc đến bất ngờ.

Điều này có thể thấy được từ căn biệt thự nhỏ chỉ có 2 tầng và đồng phục học sinh trên người Trần Tư Tư.

“Dựa vào cái gì chứ, con lên đại học đã tròn 18 rồi!”

“Dựa vào cha là cha con.” Ông Trần cởi tạp dề trên người xuống, phát huy trọn vẹn phong cách người cha nghiêm khắc của mình.

“Vậy lúc anh lên đại học, cha cũng không quản lý anh ấy nghiêm đấy thôi!”

Trần Tư Tư không phục cãi lại, có điều sau khi nói xong cô ấy liền ngậm miệng, cẩn thận liếc nhìn sắc mặt của Lục Nhất Mãn.

Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, môi mím lại, nở nụ cười yếu ớt tiếp lời: “Nói chung anh là con trai, không quá dễ bị thiệt mà.”

Một câu nói này vừa thốt ra, ngay cả ông Trần cũng có chút ngạc nhiên nhìn về phía anh. Thế nhưng trên mặt ông ấy nhanh chóng mỉm cười, khóe mắt thả lỏng xuất hiện một ít nếp nhăn.

“Anh con nói đúng đó, con đỡ lo cho cha giống như anh con là tốt rồi.”

Trái tim Trần Tư Tư hẫng một nhịp, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt hớn hở.

“Con không đỡ lo chỗ nào!”

“Hừ, con đỡ lo? Nếu con đỡ lo, thầy giáo của con cũng sẽ không gọi điện thoại nói cho cha biết, con lại trèo tường cúp học vào buổi tối tự học hôm trước!”

Cô ấy vội vàng ho khan, nhỏ giọng nói: “Con cũng không đi làm chuyện xấu mà.”

Thật ra, thành tích của Trần Tư Tư vốn dĩ không cần lo lắng, chẳng qua con người cô ấy quá hoạt bát, khó tránh khỏi làm người ta cảm thấy lo lắng.

Cô ấy đảo mắt một vòng, xách cái ghế nặng nề sang bên cạnh Lục Nhất Mãn, lẩm bẩm: “Ai bảo cha phê bình con, hôm nay con sẽ ngồi với anh!”

Dứt lời, Trần Tư Tư nhìn về phía Lục Nhất Mãn với đôi mắt to tròn chớp chớp, chỉ có điều lúc anh nhìn lại, cô ấy lại xấu hổ dời mắt đi, dè dặt xê dịch đi một chút trên ghế.

Đáng tiếc ông Trần hoàn toàn không nể mặt cô ấy, lên tiếng giễu cợt: “Con ngồi với anh con mà đỏ mặt cái gì hả? Chẳng lẽ là do cha nói con cúp học, con cảm thấy bản thân rất mất thể diện trước mặt anh con à?”

Mặt của Trần Tư Tư thoáng cái đỏ bừng, hai tay xua loạn xạ.

“Cha xấu lắm, con không để ý đến cha nữa!”

Dáng vẻ này của cô ấy chọc cười bảo mẫu và quản gia, ngay cả ông Trần cũng bật cười.

Mặt mày Lục Nhất Mãn ôn hòa, đặt bát đũa đến trước mặt cô ấy, cũng không khước từ cô ấy đến gần.