Ike Hioso kể sơ qua bối cảnh và cốt truyện của Thám tử lừng danh Conan cho Yuki, đồng thời nhắc cậu ghi nhớ vài cái tên cần đặc biệt cảnh giác.
Yuki ngạc nhiên: “Họ thực sự chế tạo ra thuốc thu nhỏ sao? Chuyện này còn kỳ diệu hơn cả ma dược của thế giới em đấy!”
Ike Hioso cười khẽ: “Chỉ cần tác giả muốn, thì khoa học cũng chẳng có giới hạn gì cả!”
Hai người lái xe suốt đêm đến Osaka, sáng sớm mới tới nơi và tìm khách sạn nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau.
Osaka, Thông Thiên Các.
Trên đài quan sát, một thiếu niên da ngăm đang chỉ tay, giới thiệu: “Kia là chùa Tennoji, còn bên này là sân vận động Osaka…”
Ike Hioso liếc mắt ra hiệu cho Yuki: “Đó là nhóm vai chính—Kudo Shinichi và Hattori Heiji. Chúng ta phải nhanh chân hơn họ, nếu không sẽ bị vượt mặt.”
Yuki chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi nhanh nhẹn bước theo Ike Hioso đi hỏi thăm về khu vực nào có rừng, thác nước, và nhà gỗ nhỏ.
Dù không nhớ rõ Numabuchi Kiichiro bị phát hiện ở đâu, Ike Hioso quyết định giả làm khách du lịch, lần lượt hỏi thăm những người xung quanh.
Sau khi nghe vài người miêu tả, anh nhận ra thác nước Mino là địa điểm phù hợp nhất. Nhờ một người dân đánh dấu đường đi trên bản đồ, anh lập tức rời đi.
Trước khi rời khỏi, Ike Hioso quay đầu liếc nhìn về phía nhóm Conan một cái.
Bên kia, Conan đang tranh luận với Hattori Heiji, bỗng nhiên cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Cậu đột ngột quay lại, ánh mắt quét qua đám đông: “Hình như vừa có người theo dõi chúng ta.”
Conan nhìn quanh, ánh mắt thoáng dừng lại ở một bóng đen lướt qua.
Hattori Heiji bật cười: “Nơi này đông người như vậy, đi ngang qua liếc nhìn cũng là chuyện bình thường thôi! Chúng ta lại đang đứng ngay vị trí đẹp nhất nữa.”
“Cũng đúng.” - Conan gật đầu, cảm giác kỳ lạ vừa rồi chắc chỉ là ảo giác.
Thác nước Mino.
Một chiếc xe dừng lại trước căn nhà gỗ nhỏ.
Trên gác mái, Numabuchi Kiichiro bị còng tay trái vào một cây cột, ngồi bệt dưới đất, dựa vào tường. Dù nghe tiếng xe, anh ta vẫn không hề phản ứng, như đã hoàn toàn mất đi ý chí.
Một lát sau, âm thanh sột soạt vang lên bên dưới.
Một tấm ván gỗ trên sàn gác mái bị gỡ ra. Một bó dây thừng được ném lên, ngay sau đó, một bóng người nhanh nhẹn trèo qua lỗ hổng.
Ike Hioso khéo léo đứng dậy, thích ứng với ánh sáng mờ mờ trong phòng. Anh cầm chặt dây thừng, ánh mắt hờ hững nhìn về phía Numabuchi Kiichiro, giọng điềm tĩnh: “Tìm được rồi.”
Bên ngoài, Yuki đứng canh gác, tập trung cao độ, đề phòng bất cứ ai tiến lại gần.
Numabuchi Kiichiro từ từ ngẩng đầu lên. Khuôn mặt gầy gò, xương xẩu của anh ta không chút biểu cảm, nhưng đồng tử co rút đầy hoảng loạn khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đứng trước mặt.
Từ góc nhìn của Numabuchi, đôi mắt tím nhạt của người đó như một con dao sắc lạnh đang nhìn xuống anh ta từ trên cao.
Bị… bị tìm ra rồi! Bọn họ… chính là bọn họ!