Numabuchi Kiichiro hai tay run lên một chút, cúi đầu, sắc mặt dần trở nên dữ tợn. Đột nhiên, anh ta bật dậy, nhào thẳng về phía Ike Hioso gào lên: “Đi chết đi!”
Ike Hioso vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt bình thản dõi theo bóng người đang lao tới. Khuôn mặt gầy gò, như một bộ xương khô của Numabuchi, ánh lên vẻ tàn nhẫn, nhưng trong đó vẫn lẩn khuất chút hoảng loạn.
Chưa kịp đến gần, Numabuchi Kiichiro đã bị chiếc còng tay kéo giật lại, ngã nhào xuống sàn gỗ.
Quả nhiên, giữ khoảng cách là đúng đắn.
Dù Numabuchi trông như chỉ còn da bọc xương, nhưng tiếng ngã mạnh mẽ vừa rồi đủ để nhận ra—khi bộc phát, anh ta vẫn sở hữu sức mạnh đáng kinh ngạc.
Ike Hioso âm thầm thở dài. Dù đã xuyên qua đây hơn một tháng và có kế hoạch rèn luyện, thời gian vẫn còn quá ngắn để đạt đến thể trạng lý tưởng.
“Aaaa!” - Numabuchi tiếp tục giãy giụa, gào thét, bò dậy và lại lao tới, chỉ để rồi bị chiếc còng kéo ngã một lần nữa.
“Cút đi! Các người đừng hòng hại được tôi!”
“Gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi!”
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Ike Hioso chỉ im lặng cúi xuống nhìn bộ đồ đen trên người mình.
Mặc đồ đen là sai sao?
Màu đen vừa thanh lịch vừa dễ mặc. Kiếp trước, anh đã mặc màu này suốt bao nhiêu năm, bạn bè xung quanh cũng toàn đồ đen. Tại sao bây giờ lại thành vấn đề chỉ vì tổ chức nào đó cũng mặc màu này?
Sau ba phút lặp đi lặp lại, Numabuchi Kiichiro cuối cùng ngã vật xuống, không còn đủ sức để đứng lên, chỉ nằm rạp trên mặt đất, thở hổn hển.
Ike Hioso nhàn nhạt lên tiếng: “Đừng tự làm khổ mình nữa. Tôi đưa anh vào trong tù, nơi đó rất an toàn.”
Numabuchi Kiichiro lẩm bẩm: “Vào trong tù…”
Ike Hioso vẫn giữ khoảng cách, không vội tiến lên.
Quả nhiên, sau vài giây tạm lắng, Numabuchi bất thình lình bật dậy, lao tới với một cơn cuồng nộ cuối cùng, rồi lại bị chiếc còng kéo giật, ngã xuống lần nữa.
“Không thể nào! Các người chắc chắn không có lòng tốt như vậy! Các người muốn gϊếŧ tôi đúng không?”
Một phút sau, anh ta kiệt sức hoàn toàn, nằm bẹp xuống đất, thở dốc từng hồi.
“Cũng gần xong rồi.” - Ike Hioso bình tĩnh rút từ túi ra một thanh kim loại nhỏ, bước tới ngồi xuống cạnh anh ta. Anh đẩy sợi dây thừng qua một bên, bắt đầu mân mê ổ khóa trên chiếc còng.
Kiếp trước, anh đã luyện võ hơn mười năm. Người có thực sự kiệt sức hay không, anh nhìn một cái là biết.
Numabuchi Kiichiro mở trừng mắt, chăm chăm theo dõi từng động tác của Ike Hioso. Nhưng ngay khi chiếc còng tay vừa được tháo ra, anh ta bất ngờ vùng lên, tung cú đấm mạnh mẽ.
Gần như cùng lúc, Ike Hioso xoay người né qua một bên. Tay anh cầm sẵn sợi dây thừng, chân khéo léo vướng vào chân Numabuchi, làm anh ta mất thăng bằng và ngã nhào xuống sàn.
Không để anh ta có cơ hội phản kháng, Ike Hioso nhanh chóng nắm lấy hai tay, ấn chặt xuống đất, rồi dùng dây thừng buộc chặt lại.
Numabuchi Kiichiro không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm im, để mặc Ike Hioso xử lý.