Tiến sĩ Agasa thoáng khó xử, trả lời: “Tìm Shinichi sao? Gần đây cậu ấy cũng không về nhà…”
Haibara Ai nhìn ông, môi khẽ nhếch, để lộ một nụ cười thần bí: “Ngài biết về loại thuốc mà cậu ấy đã uống, đúng không?”
Cả người tiến sĩ Agasa cứng đờ. Khi nhắc đến “thuốc”…
“Ngài chắc không ngại để tôi vào nhà ngồi một chút chứ? Để những người không liên quan quay về làm việc của họ. Dù sao, tôi và ngài cũng có chút… quan hệ họ hàng. Tôi tin ngài sẽ rất vui khi ngồi lại cùng tôi để tâm sự, đúng không?”
Giọng của Haibara Ai nghe qua rất bình thản, nhưng vào tai tiến sĩ Agasa, từng lời đều như uy hϊếp trần trụi.
“Đương nhiên rồi!” - Tiến sĩ Agasa miễn cưỡng cười, ánh mắt bất giác lướt qua Ike Hioso và Yuki. Hai người này… thật sự không liên quan sao?
Haibara Ai quay sang nhìn họ: “Cảm ơn hai người đã đưa tôi đến đây. Tôi sẽ vào nhà ngài ấy chờ. Hai người có thể quay về rồi.”
Ike Hioso thoáng tò mò, không biết nếu mình nhúng tay vào thì cô bé này và tiến sĩ sẽ trao đổi ra sao. Nhưng rõ ràng Haibara Ai không muốn bọn họ dính líu thêm, nên anh đành đồng ý, lên xe rời đi.
...
Hiện tại, anh đã đánh Kitagawa Atachi ngất. Nếu chủ động quay lại viện tâm thần, chắc chắn sẽ bị giám sát chặt chẽ và phải trải qua trị liệu tâm lý.
Thay vì vậy, anh quyết định tận dụng cơ hội này để đưa tiểu ác ma đến Osaka chơi một chuyến, tiện thể hoàn thành nhiệm vụ bắt Numabuchi Kiichiro.
Ike Hioso nhanh chóng đưa ra kế hoạch: lái xe xuyên đêm đến Osaka. Hiện thời gian rất gấp, hơn nữa Yuki còn chưa có giấy tờ tùy thân, nên việc đi máy bay là không thể.
Nhìn sang Yuki đang chăm chú nghịch điện thoại, anh nói: “Giấy tờ của em, anh đã liên hệ người làm xong rồi. Khi quay về thì chúng ta sẽ nhận được.”
Yuki gật gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình, tay không ngừng bấm lia lịa. Miệng cậu thì phát ra những tiếng “gầm gừ” khó hiểu.
Ike Hioso nhịn không được, liếc qua xem cậu đang làm gì. Trên màn hình là trò chơi rắn săn mồi cổ điển. Con rắn của cậu điên cuồng vặn vẹo, nhưng vừa ăn được ba chấm đen liền chết.
Ike Hioso: …
Chơi rắn săn mồi cũng chết nhanh như vậy. Sau này bị người khác lừa làm sao bây giờ? Tộc ác ma không phải được quảng cáo rùm beng là chuyên gia lừa đảo sao? Tiểu ác ma này có phải bị… đột biến không?
Yuki chết thêm mấy lần nữa, gầm gừ bực bội, đến mức mất kiểm soát, một ngón tay xuyên thẳng qua màn hình điện thoại.
Ike Hioso: …
Thôi được, may mà sức mạnh của cậu cũng không ai bì kịp. Về sau chuyện cần dùng đầu óc thì anh phụ trách là được.
Anh cầm chiếc điện thoại hỏng ném sang một bên, xoa đầu cậu: “Chờ đến Osaka, anh sẽ mua cho em cái khác. Bây giờ muốn nghe kể chuyện không?”
Đôi mắt đỏ của Yuki lập tức sáng lên, cậu quên sạch bực bội, ôm lấy cánh tay anh: “Muốn muốn! Kể cho em nghe đi~”