Ike Hioso tiếp tục nói: “Ba xem có thể tìm ai đó đưa con ra ngoài trước không? Ở đây chờ thật sự quá nhàm chán.”
Giọng nam trầm ổn đáp lại: “Đại học Tohto bên kia ta đã giúp con xin nghỉ, không có việc gì thì ra ngoài làm gì?”
Ike Hioso bình tĩnh nói: “Nếu con không có việc gì làm, mỗi ngày ba sẽ nhận được điện thoại của con hỏi thăm tình hình đấy.”
Điện thoại bên kia trầm mặc một giây: “Để ta hỏi xem có ai có thể giúp đón con không.”
Ike Hioso: “Tốt nhất là người quen thuộc.”
Giọng nam: “Đã biết, chờ tin tức đi.”
Ike Hioso: “Muộn nhất là mấy ngày?”
Giọng nam: “Ba ngày.”
Ike Hioso: “Được.”
Điện thoại cắt đứt, dứt khoát và nhanh chóng.
Ike Hioso ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt của Fukuyama Shiaki, vẻ mặt suy tư như thể ông đang nghĩ đến điều gì đó, rất giống ánh nhìn của ông chú nào đó trong Marvel.
Fukuyama Shiaki chăm chú nhìn anh: “Ike tiên sinh, gia đình anh có di truyền bệnh về tinh thần không?”
Ike Hioso đặt điện thoại lại chỗ cũ, đây là…
Hoài nghi cha mẹ anh có vấn đề tâm lý sao?
“Fukuyama bác sĩ, chi phí ở đây không hề rẻ…”
“Vậy là gia đình anh thật sự có di truyền bệnh tinh thần sao?” - Fukuyama Shiaki nhìn anh với vẻ nghiêm túc, khuyên nhủ: “Phát hiện vấn đề cần phải trị liệu kịp thời…”
“Không, ý của tôi là…” - Ike Hioso bình tĩnh nói: “Xin hãy tha cho họ, nếu cả nhà đều vào viện, ai sẽ trả tiền cho bệnh viện?”
Fukuyama Shiaki nghẹn lại, có vẻ không biết trả lời thế nào: “Cũng không nhất thiết phải nằm viện, chúng ta có thể giải quyết bằng phương pháp nói chuyện từ xa, có thể sẽ tốt cho việc phục hồi của anh.”
“Không có châm chọc gì, nhưng tôi vẫn tò mò, sao nhìn ai cũng giống như có vấn đề? Có phải bệnh nghề nghiệp của bác sĩ tâm lý không?” - Ike Hioso đáp lại.
“Xem như vậy đi.” - Fukuyama Shiaki suy nghĩ một chút, không phủ nhận đây là bệnh nghề nghiệp của mình, rồi đột nhiên hỏi: “Ike tiên sinh, xin hỏi ngày mai là ngày mấy tháng mấy?”
Ike Hioso liếc nhìn lịch trên tường, hôm nay là 21 tháng 8: “Ngày mai là 22 tháng 8.”
Fukuyama Shiaki sửa lại: “Ngày mai là 11 tháng 8, xem ra anh vẫn có chút vấn đề về cảm giác thời gian.”
Ike Hioso: “……”
Anh do dự trong 0.01 giây có nên xốc bàn hay không…
Thôi, Fukuyama Shiaki bác sĩ tuy có bệnh nghề nghiệp khá nặng, nhưng bản thân vẫn là một thầy thuốc rất có trách nhiệm.
“Ừm… nhưng cũng không cần gấp, không cần trốn tránh.” - Fukuyama Shiaki vừa ghi chép vào vở, vừa trấn an anh: “Từ từ sẽ ổn thôi.”
Ike Hioso: “……”
“Được rồi.” - Fukuyama Shiaki ghi chép xong, cười tủm tỉm ngẩng đầu: “Ngày mai chúng ta thử lại một lần.”
Ike Hioso chỉ muốn nói một câu: "Nâng đi, từ bỏ đi, không chữa được!"