Bệnh Tâm Thần Và Tiểu Ác Ma

Chương 10: Gọi điện

Bình thường, ngày của Ike Hioso trôi qua với những hoạt động đơn giản: ăn cơm, hoạt động, phơi nắng, ăn cơm, uống thuốc, rồi ngủ. Một ngày cứ thế trôi qua.

Ngoại trừ việc không có tự do, cuộc sống này hoàn toàn giống như giấc mơ của những người lười biếng thích sống như cá mặn.

Tuy nhiên, để tránh bị quấy rầy bởi tin tức từ bên ngoài và để tránh sự phụ thuộc vào các thiết bị điện tử, nơi này không cho phép cá nhân mang theo điện thoại hay máy tính. Đối với những người lười kia, điều này thực sự rất khó chấp nhận.

Ngày hôm sau, Ike Hioso đến văn phòng của Fukuyama Shiaki để gọi điện.

Anh gọi vào số điện thoại trong nhà, nhưng như thường lệ không ai nghe máy. Anh đành gọi sang số di động của cha ruột thân thể này.

“Đô… Đô…”

Điện thoại vừa vang lên hai tiếng thì có người bắt máy.

Giọng nói trầm ổn từ bên kia: “Xin chào, ai đấy?”

“Phụ thân, là con, Ike Hioso.”

Bên kia trầm mặc một chút rồi hỏi: “Con cảm thấy thế nào rồi?”

“Cũng ổn, con muốn xuất viện.”

Ike Hioso nói thẳng.

Nhìn lại trí nhớ, anh không rõ cha mẹ ruột của thân thể này có tình nhân hay không, nhưng họ quả thật là những người cuồng kiếm tiền.

Họ chi tiêu rất thoải mái, ít nhất là anh luôn có đủ sinh hoạt phí.

Ngay cả lần nhập viện này, buổi sáng họ đưa anh đi kiểm tra và nhập viện, còn buổi chiều đã vội vàng quay lại để giải quyết công việc của chính mình.

Một gia đình thực kỳ quặc.

Trầm mê mê tiền, không thể tự kìm chế.

Một ngày không kiếm được tiền, họ cảm thấy rất khó chịu.

Anh cũng yêu kiếm tiền, kiếm tiền làm người vui sướиɠ.

Ngoài tiền ra, cuộc sống chẳng có gì vui cả…

Tiền có thể mang lại niềm vui, và quá trình kiếm tiền cũng vậy…

Khụ, nghĩ lại, Ike Hioso bỗng cảm thấy… Cũng thú vị đấy chứ.

Dù sao thì, anh là người xuyên việt Ike Hioso.

Cuối cùng, anh chỉ có thể nghĩ, các người muốn sống như thế nào thì cứ sống như vậy đi…

“Ngày mai ta sẽ đi Pháp, ít nhất nửa tháng nữa mới về.” - Giọng nam trầm tĩnh tiếp tục: “Chờ ta về rồi nói, thật ra ở bệnh viện cũng khá tốt, ít nhất có người chăm sóc con, bác sĩ và y tá cũng chuyên nghiệp, tốt hơn hẳn quản gia hay người hầu.”

Fukuyama Shiaki, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện, không khỏi nhíu mày.

Diễn giải câu này ra, không phải có nghĩa là: “Con trai, chúng ta không có thời gian chăm sóc con, ở bệnh viện có ăn có uống, có người chăm sóc, không phải rất tốt sao?”

Có thể nói như vậy sao? Làm cha mẹ mà vô tâm như vậy sao?

Tuy nhiên, Ike Hioso lại không cảm thấy bất ngờ. Câu trả lời này không khác nhiều so với dự đoán của anh: “Mẹ con đâu? Bà ấy chưa về sao?”

“Bà ấy bên đó ta không rõ lắm.” - Giọng nam lại đáp.