Như chợt nhớ ra điều gì đó không thể tưởng tượng được, Ike Hioso dừng lại, trầm mặc vài giây rồi mới tiếp tục nói: “Anh là Ike Hioso, còn em tên gì?”
Yuki sửng sốt một chút, rồi không nhịn được bật cười: “Hahaahaaa, cười chết! Đã làm xong thủ tục kết hôn, giờ mới nhớ ra hỏi tên em.” Cậu cười ngửa tới ngửa lui, thấy anh sắp thẹn quá hóa giận, liền đáp: “Em là Yuki nha~ họ gì đó không quan trọng, ở quê em thì tên gọi đơn giản lắm, anh cứ gọi em Yuki là được!”
“Chỗ ở của anh ở ngoài là Haido trấn, tòa chung cư cao cấp, phòng 303. Ra ngoài đó chờ anh, trong vòng hai ngày anh sẽ ra.”
Yuki ôm anh làm nũng: “Nhân gia không nỡ rời xa lão công đâu~”
Ike Hioso ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, trao cho cậu một nụ hôn sâu kéo dài vài phút rồi nói: “Ngoan! Ra ngoài chờ anh, anh sẽ nhanh chóng đi ra.”
Yuki bị hôn đến đầu óc choáng váng, chỉ biết gật đầu: “Được rồi, anh nhanh lên ra ngoài nha~”
……
Xuất viện?
Muốn xuất viện, hoặc là bác sĩ thấy bệnh nhân đã khỏi hẳn, hoặc là người nhà tới đón.
Vấn đề là con đường thứ nhất……
Hoàn toàn không cần suy xét, đó là một con đường tử.
Trước không nói anh bị chứng ‘thời gian cảm giác chướng ngại’, mà khi vào đây, anh đã gặp một đám bác sĩ quá có trách nhiệm, ai cũng tìm ra một đống tật xấu của anh.
Cách duy nhất, chính là cha mẹ anh phải tỏ thái độ, hơn nữa anh phải cứng rắn một chút, như vậy vẫn có thể rời đi.
Dù sao anh không phạm pháp, cũng không có hành vi chống xã hội, bệnh viện không thể cưỡng chế giữ anh lại.
Nếu có cách khác, thì trốn đi là việc vô cùng ngu ngốc.
Ike Hioso thất thần lật tờ báo, suy nghĩ khi nào gọi điện cho cha mẹ của thân thể này để bàn chuyện xuất viện.
“Ike tiên sinh, anh đang tìm cái gì vậy?” - Tiểu hộ sĩ đứng bên cạnh, cười tủm tỉm thò đầu qua.
Bệnh nhân luôn không tập trung vào việc lật báo như vậy là không bình thường. Cần chú ý đến những hành động khác thường của bệnh nhân. Nếu hiểu được thì sẽ thông cảm, nếu không thì ghi lại để bác sĩ xem xét.
Ike Hioso liếc mắt nhận ra ý tưởng của tiểu hộ sĩ, trầm mặc một lúc rồi nói: “Tôi chỉ là ngẩn người một lát thôi.”
“À, tôi hiểu rồi.” - Tiểu hộ sĩ gật đầu, bệnh nhân có tình trạng ngẩn người, cần ghi lại để báo cho bác sĩ.
Ike Hioso nhìn thoáng qua vị đại thúc bên cạnh, người này đang dựa vào lan can ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Nghe nói ông ta đã nhập viện mười một năm rồi, có lẽ một hai năm tới cũng không hy vọng được ra viện.
Vừa vào bệnh viện sâu như biển , khỏi hẳn là chuyện không thể xảy ra…… Thật đáng sợ!