Ike Hioso không bận tâm, đổi chủ đề nói: “Cho phép tôi ra ngoài một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?”
“Đi mua hai quyển sách.”
“Nội dung sách tôi phải biết, không có vấn đề gì chứ?”
“Được.”
“Tính toán mấy giờ trở về? Tôi sẽ giúp anh đăng ký một chút, ghi lại việc ra ngoài.”
“Buổi chiều 5 giờ.”
“Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, nhớ mang theo ô.”
…… . . .
……
Cùng ra ngoài với anh là một bác sĩ nam, Kitagawa Atachi.
Anh ta còn trẻ, mặc bộ tây trang màu đen, vẻ mặt nghiêm túc, giả vờ ít nói ít cười nhưng lập tức lộ ra rằng chỉ là một người mới vào nghề.
“Kitagawa bác sĩ, anh có phải đang lo lắng không?” - Ike Hioso tiện miệng hỏi, vừa ôm mấy quyển sách đến quầy thu ngân.
Kitagawa Atachi vội vàng phản bác: “Không có.”
Ike Hioso thầm dán cho đối phương cái nhãn hiệu “ma mới”, so với bác sĩ lão luyện Fukuyama Shiaki luôn có thể cười tủm tỉm nói chuyện thì anh ta còn kém xa.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không tấn công ai đâu, vẫn luôn giữ lý trí.”
Kitagawa Atachi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới chú ý đến mấy quyển sách mà Ike Hioso đã chọn.
Bên trái là một đống sách: 《Tâm lý học dẫn luận》, 《Tính cách đo lường》, 《Dị thường tâm lý học》, 《Thực nghiệm tâm lý học》, 《Tâm lý môn thống kê》, 《Tâm lý trắc lượng học》……
Bên phải là một đống sách khác: 《Định luật Murphy》, 《Nhân loại phá hủy tính phân tích》, 《Lý luận tam giảng》, 《Bệnh tâm thần nghiên cứu》, 《Mộng phân tích》, 《Luận cảm quan tri giác lý luận cống hiến》, 《Phạm tội và cá tính》, 《Nói dối》……
Kitagawa Atachi: “!”
Σ(っ°Д°;)っ
Anh muốn làm gì? Muốn làm gì?!
“Chỗ này đi.” - Ike Hioso đã tính tiền, chọn hai quyển sách để qua một bên, viết địa chỉ xuống giấy rồi đưa cho nhân viên cửa hàng: “Còn lại cho vào thùng giấy đưa đến chỗ này, nếu không ai nhận thì đặt ở quầy khách chung cư.”
“Được!” - Nhân viên cửa hàng nhận tờ giấy, nói: “Chiều nay 3 giờ là chúng tôi có thể giúp anh đưa đến!”
Ike Hioso gật đầu, chỉ cầm hai quyển sách ra cửa: 《Mộng phân tích》 và 《Tâm lý học dẫn luận》.
Kitagawa Atachi vội vã theo sau, nói: “Khụ, Ike tiên sinh, anh mua mấy quyển sách này……”
“Loại sách này không thể xem sao?” - Ike Hioso bình tĩnh hỏi.
“Cũng không phải, nhưng mà……” - Kitagawa Atachi ngập ngừng: “À…… Tôi cũng không rõ, phải đợi trở về hỏi một chút Fukuyama tiền bối.”
Ike Hioso gật đầu, rồi chuyên tâm chờ đèn xanh trên đường.
Kitagawa Atachi trong lòng đầy ấm ức, rõ ràng hai người đứng cạnh nhau, anh còn mặc bộ tây trang nghiêm túc, còn Ike Hioso chỉ mặc quần áo bình thường, nhưng vì sao cảm giác anh lại giống người hầu của Ike Hioso? Chẳng lẽ đây là khí chất?