Các người mẹ đều được mời vào phòng phỏng vấn để ghi hình trong khi chồng con họ chuẩn bị lên sân khấu.
Sau khi phỏng vấn người mẹ thứ tư, người dẫn chương trình gọi Đào Đào vào phòng. Lúc đó Đào Đào cảm thấy rất mâu thuẫn, thậm chí còn muốn chối bỏ quan hệ với Búp Bê Matryoshka.
Dựa trên màn trình diễn vừa qua, cô đoán trước kết cục của mình sẽ nhục nhã vô cùng. Nhưng cô không thể bỏ rơi hai con búp bê ngọt như đường này, bởi vì họ là người cô yêu nhất...
Cô ép mình bước vào phòng phỏng vấn trong trạng thái hồi hộp và lo sợ.
Trong phòng không có lấy một chiếc ghế. Người mẹ phải đứng giữa phòng xem màn trình diễn trực tiếp trên TV treo tường. Đào Đào đành phải đứng yên một chỗ, bất lực nhìn Búp Bê Matryoshka xuất hiện trên màn hình.
Cũng là phong cách nổi loạn, cũng là tướng đi ngạo nghễ tự tin không có chút sợ sệt hay hồi hộp, như thể họ đến đây không phải để thi đấu mà là tổ chức sô diễn của riêng họ. Mái tóc giả vừa xù vừa dựng đứng chính là điểm nhấn cho tạo hình vô cùng hoang dã.
Lúc Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ lên sân khấu cũng là lúc emcee phỏng vấn Đào Đào.
Nữ emcee là người dẫn chương trình dành cho thiếu nhi. Cô ta có giọng nói dễ nghe và nét mặt hiền hòa, “Cô có nhiều kỳ vọng với số điểm của chồng và con hay không?”
Đào Đào dũng cảm gật đầu.
Nữ emcee mỉm cười hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Đào Đào nghiến răng, mím môi rồi lại cau mày. Cô chần chừ một lúc rồi hít một hơi thật sâu, nói một câu thật lòng: "Một trăm năm mươi điểm."
Nữ emcee lộ vẻ kinh ngạc: “Chỉ 150 điểm thôi sao?”
Đào Đào thầm nghĩ: ‘Một trăm năm mươi là cao lắm rồi.’ Tuy nhiên trước ống kính, cô nên nói vài câu tế nhị: “Điểm cao hay thấp chỉ là thứ yếu. Mục đích tham gia vốn không phải là thắng hay thua, mà là rèn luyện lòng tự tin và sự mạnh dạn của một đứa trẻ.”
Nữ emcee gật gù, bày tỏ sự khen ngợi tận đáy lòng đối với lời phát biểu của Đào Đào, “Dường như cô đã có cái nhìn thông suốt đối với cuộc thi này.”
Đào Đào: “...”
Cô thông suốt là vì chồng con cô thua kém người ta thôi, chứ nếu họ tài giỏi thì cô vẫn mê muội như bao người khác.
Hai cha con Trình Quý Hằng đi đến giữa sân khấu và đứng đó tạo dáng. Màn trình diễn sắp bắt đầu. Nữ emcee tạm ngưng cuộc phỏng vấn. Trái tim Đào Đào nhảy vọt lên tận cổ họng.
Tuy đã lường trước là tai họa, nhưng có mấy ai giữ được bình tĩnh khi tai họa giáng xuống đầu mình.
Nếu số điểm dưới 100 thì thật là… khủng khϊếp.
Tim Đào Đào đập thình thịch, nhưng ai đó trên sân khấu lại vô cùng bình tĩnh, thoải mái, thậm chí còn có chút tự đắc.
Nếu nói đến khí chất, Búp Bê Matryoshka thật sự không có khuyết điểm. Nhìn máy quay cận cảnh hai cha con, Đào Đào cuối cùng cũng nhận ra ưu thế của họ – ngoại hình đẹp.
Trình Quý Hằng vốn cao ráo, vai rộng, eo hẹp, đôi chân dài, cơ bắp săn chắc, trông rất nam tính. Áo vest đen và quần jean bó chặt thân hình cân đối của hắn, quả thật rất hoang dã và gợi cảm. Tuy kiểu trang điểm khói đen có hơi quái dị, nhưng đường nét trên khuôn mặt hắn vẫn đẹp hơn bao giờ hết. Đôi mắt đánh phấn đậm càng tăng thêm vẻ mê hoặc và quyến rũ.
Bánh Sữa Nhỏ lại có một khí chất khác – vừa hoang dã vừa dễ thương.
Con bé bây giờ đã bốn tuổi, cao hơn năm ngoái rất nhiều nhưng vẫn hồng hào bụ bẫm. Chiếc áo vest nhỏ để lộ hai cánh tay trắng như sữa, mềm mại như cục bột, nhìn là muốn cắn một cái. Nó còn đeo cây đàn guitar nhỏ trước ngực. Đào Đào thừa biết sau cây đàn là một cái bụng sữa tròn vo.
Chồng cô đẹp trai, con gái cô dễ thương. Lúc này, Đào Đào chợt cảm thấy tự tin.
Búp Bê Matryoshka lập dị của cô là tuyệt nhất!
Chẳng được bao lâu, sự tự tin chớm nở lại vỡ tan tành trước hành động kế tiếp của hai cha con...
Mở màn, bật đèn sân khấu, phần đệm "Rời khỏi bề mặt trái đất" của Ngũ Nguyệt Thiên bùng nổ. Tiếng nhạc vang dội nhưng hai cha con không vội biểu diễn mà cùng một lúc tháo kính râm treo trên ngực áo đeo lên mắt.
Ngang tàng tự đại, mỗi động tác đều chuẩn xác, thêm vẻ ngoài lạnh lùng và kiêu ngạo, họ đưa hai chữ ‘ngầu đời’ lên một đỉnh cao mới.
Trong phút chốc xung quanh họ sôi sục, ánh đèn chói sáng, tiếng vỗ tay rần rần, tiếng la hét oang oang. Chỉ với hành động đeo kính râm, Búp Bê Matryoshka đã thành công đẩy bầu không khí của cuộc thi lên cao trào trước nay chưa từng có.
Cả khán giả lẫn ban giám khảo đều vỗ tay nhiệt liệt và đặt nhiều kỳ vọng vào hai cha con này.
Chỉ có một người trong khán giả không vỗ tay. Đó chính là Quý Sơ Bạch, người anh em tốt của Trình Quý Hằng.
Vào lúc hai búp bê Matryoshka đeo kính râm, lão Quý lấy ra hai bộ nút bịt tai siêu chống ồn. Anh ta mặt không đổi sắc, dí một hộp vào tay vợ.
Trần Tri Dư đang vỗ tay cuồng nhiệt thì nhìn thấy nút bịt tai. Cô ta trừng mắt nhìn chồng mình, trách móc: "Sao anh cứ làm cho người ta mất hứng?"
Quý Sơ Bạch không tự bào chữa, chỉ thở dài đặt nút bịt tai lên đùi vợ, sau đó chẳng nói chẳng rằng, mở nắp hộp lấy nút bịt tai nhanh chóng nhét vào tai mình, không cho phép bất kỳ âm thanh nào xâm nhập.
Trần Tri Dư cạn lời – cho dù có khó nghe cũng không đến nỗi vậy chứ? Anh có cần phải làm như vậy không?
Sau khúc dạo đầu đầy nhiệt huyết, sự kỳ vọng của khán giả đã lên đến đỉnh điểm. Họ hào hứng mong chờ màn trình diễn hoang dã của Búp Bê Matryoshka!
Chỉ có Đào Đào và Quý Sơ Bạch mới biết tai nạn sắp ập đến.
Người hát đầu tiên là Bánh Sữa Nhỏ. Trước khi hát con bé đã nhảy lên nhảy xuống vài lần và chơi guitar rất ngầu, rất chuyên nghiệp. Đến khi nó mở miệng, hình tượng đó hoàn toàn sụp đổ —
“Vứt bỏ đồng hồ đeo tay, vứt bỏ áo khoác, vứt bỏ ba lô, vứt bỏ những chuyện lặt vặt. Vứt bỏ TV, sau đó vứt bỏ máy tính. Vứt bỏ bộ não, sau cùng là vứt bỏ phiền muộn.”
Hiệu ứng âm thanh trong phòng thu rất tốt. Trong phút chốc, giọng hát non nớt lạc điệu vây bủa toàn thể khán giả, như một lưỡi lê vô hình tấn công bừa bãi vào tai họ.
Vẻ mặt của khán giả và ban giám khảo như muốn trốn tránh hiện thực. Vừa rồi kỳ vọng càng cao thì bây giờ chấn thương càng nặng. Nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng. Biết đâu ông bố hát hay thì sao?
Tra tấn một hồi, cô bé cuối cùng cũng hát xong phần đầu. Người cha tiến lên, rất liền mạch hát tiếp đoạn sau —
"Một trái tim đập thình thịch, thình thịch điên cuồng. Một khoảnh khắc mọi lo lắng, lo lắng, lo lắng đều bị lãng quên. Tôi sẽ không bao giờ để bản thân chịu uất ức thêm một phút giây nào nữa.”
Âm giai tám nốt, không trúng nốt nào. Lời hát và phần đệm thậm chí không ăn khớp gì.
Cả hai cha con biểu diễn theo cách tự do, không bị ràng buộc bởi bất cứ giai điệu nào. Có thể nói đây là một sự sáng tạo mang tính chất phá hoại. Màn trình diễn tương đương với tai nạn giao thông cấp độ nghiêm trọng và án gϊếŧ người cấp độ một. Nó hủy hoại đôi tai, cũng hủy hoại tâm hồn.
Âm thanh vòm toàn diện tăng độ tàn sát đến mức tối đa.
Ma gào quỷ khóc, không hơn không kém…
Đây là cách gϊếŧ người không thấy máu.
Ngay cả Lục Chỉ Cầm Ma cũng phải cúi đầu.
Những cái nhíu mày của khán giả càng sâu hơn, những biểu cảm càng trầm hơn. Thậm chí có một số người mặt mày tái mét như bị ai đó đấm mạnh vào bụng, cơ thể co rúm lại.
Trần Tri Dư cảm thấy màng nhĩ của mình sắp bị chọc thủng. Cô ta nhìn chồng mình với vẻ mặt hối lỗi rồi lặng lẽ mở nắp hộp lấy nút bịt tai đeo vào. Trong chốc lát, thế giới của cô ta trở nên yên tĩnh, tươi sáng đến lạ thường.
Thông qua màn hình, Đào Đào cảm nhận rất rõ sự xấu hổ đến nghẹt thở trong phòng thu. Mọi người đều xấu hổ thay cho Búp Bê Matryoshka.
Duy nhất không thấy xấu hổ là hai cha con kia. Cho dù kỹ năng ca hát của họ không bằng ai, nhưng thần thái trên sân khấu thì không ai bằng họ. Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ không quan tâm phản ứng của khán giả, họ hát bằng cả trái tim của họ, hát như không có ai ở xung quanh, hoàn toàn đắm chìm trong dòng nhạc. Màn trình diễn của họ có thể nói là bất chấp mọi khó khăn, bất chấp đông tây nam bắc, bất chấp tất cả. Họ chỉ muốn hát và hát thật to.
Nếu không nghe được giọng hát, chỉ nhìn vào màn hình thôi thì họ không khác gì các siêu sao trong giới âm nhạc. Như đã nói, khí chất của Búp Bê Matryoshka không thể chê vào đâu. Họ rất dai dẳng, từ đầu cho đến cuối nắm chặt không buông.
Thật là đau lòng cho khán giả… Đây có lẽ là trải nghiệm kinh hoàng nhất trong cuộc đời họ.
Càng xem kỳ vọng của Đào Đào càng thấp, từ 150 điểm dần dần xuống 130 điểm, rồi lại tụt xuống 100 điểm, đến cuối cùng chỉ còn 60 điểm.
Chỉ cần hai cha con đạt được 60 điểm là cô vui rồi.
Lúc này nữ emcee mới hiểu vì sao người mẹ này lại không có nhiều kỳ vọng. Không phải vì thông suốt, mà vì cô đã liệu trước hậu quả.
Đối với khán giả mà nói, màn trình diễn này quá dài, mỗi một phút là thêm một cực hình. Khi hai cha con ngừng hát, bầu không khí một lần nữa được đẩy lên một cao trào mới – cuối cùng cũng đã chấm dứt!
Mọi người vỗ tay, reo hò ầm ĩ như chào đón sự sống mới.
Thí sinh với số điểm cao nhất còn không nhận được nhiều tràng pháo tay như vậy.
Trước tràng pháo tay nhiệt liệt của khán giả, hai cha con trên sân khấu nhìn nhau mỉm cười rồi đập tay, tin chắc là mình sẽ thắng.
Đào Đào: “...”
Hai người tỉnh dậy đi! Đừng nằm mơ nữa! Khán giả không phải vỗ tay cho hai người, mà cho bản thân họ, mừng cho sự sống sót của họ sau khi bị hành hạ thê thảm.
Ba vị giám khảo có mặt đều là giáo viên dạy nhạc, trong đó có một giáo viên nước ngoài được trường mẫu giáo đặc biệt mời đến. Đối với các thí sinh, họ sẽ cho vài lời nhận xét.
Nhưng đối với màn trình diễn của Búp Bê Matryoshka, ba vị giám khảo đều chết lặng.
Theo thứ tự, giáo viên nước ngoài là người đầu tiên phát biểu. Ông ta thường nói rất nhiều, cũng hay khen người khác. Đối với các thí sinh trước, ông ta đưa ra rất nhiều nhận xét tích cực. Nhưng lúc này, nhìn hai cha con đang đứng trên sân khấu, ông ta đột nhiên mất đi khả năng nói chuyện, bộ não như ngừng trệ, tiếng Anh hay tiếng Trung đều quên sạch.
Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ vẫn nhìn ông với ánh mắt đầy mong đợi.
Do dự một lúc, ông ta nở nụ cười ngượng nghịu, nói một câu qua kẽ răng: “Độc đáo.”
Hai vị giám khảo còn lại cũng nói theo.
“Ừ, độc đáo.”
“Rất độc đáo.”
Lời nhận xét kết thúc tại đây, và họ bắt đầu chấm điểm.
Đào Đào trong phòng phỏng vấn lo lắng đến không thở nổi. Cô phải làm sao đây? Nếu nhận được 0 điểm thì sao? Sáu mươi! Sáu mươi! Xin hãy cho 60 điểm!
Ban giám khảo tuân thủ nguyên tắc không làm tổn hại đến sự tự tin của các em. Mỗi người đều cho 10 điểm, trong khi các thí sinh trước ai cũng được ít nhất 15 điểm.
Nhìn thấy con số đó, Đào Đào thở phào nhẹ nhõm. Đã ghi được 30 điểm, cách thành công phân nửa!
Tiếp theo là phần bỏ phiếu.
Đào Đào lại rơi vào hoang mang. Nếu không lấy được điểm nào nữa thì sao? Chẳng lẽ chỉ có 30 điểm thôi? Không thể nào, xin đừng thảm hại đến vậy.
Một phút sau, cuộc bình chọn kết thúc. Con số hiện lên màn hình lớn là: 159.
Là số điểm thấp nhất trong cuộc thi.
Đào Đào ngây người nhìn màn hình.
Con số này cao hơn nhiều lần so với mong đợi của cô.
Cô phấn khích hét lên, vừa nhảy múa vừa reo hò: “A a a! Một trăm năm mươi chín! Một, trăm, năm, mươi, chín!"
Nữ emcee: “...”
Sao lại dễ thỏa mãn như vậy?
Tuy bị sốc, nữ emcee vẫn không quên chức trách của mình và tiếp tục cuộc phỏng vấn, “Cô nghĩ sao về màn trình diễn này?”
Đào Đào nói mà không cần suy nghĩ: “Tuyệt! Chưa bao giờ tuyệt như vậy!" Cô thật sự mừng muốn khóc.
Nữ emcee: “...”
Không phải người một nhà thì không có tiếng nói ở đây.
Thí sinh sau khi trình diễn cũng sẽ được phỏng vấn. Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ xuống sân khấu, bước vào ống kính của người dẫn chương trình.
Người emcee này là nam. Anh ta hỏi Trình Quý Hằng trước: “Anh có cảm nghĩ gì về màn trình diễn vừa rồi?”
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc, “Tuyệt, chưa bao giờ tuyệt như vậy."
Nam emcee cười, rồi cúi người đưa micro đến trước miệng cô bé: “Còn em, em thấy màn trình diễn hôm nay của mình thế nào?”
Cô bé ưỡn ngực tự hào, "Tuyệt! Chưa bao giờ tuyệt như vậy!”
Nam emcee: "Nhưng số điểm của em có vẻ không được lý tưởng cho lắm. Nếu không được hạng nhất, em có buồn không?"
Cô bé lắc đầu, "Không. Ba con nói, chỉ cần con cảm thấy mình là hạng nhất thì con sẽ là hạng nhất.”
Nam emcee: “...”
Đủ tự tin nhỉ.
Hai cha con ngẩng cao đầu, hiên ngang bước ra khỏi khu phỏng vấn.
Tiếp theo là lão Bạch và con trai. Màn trình diễn rock and roll xuất sắc của họ đã thành công chữa lành đôi tai và tâm hồn của tất cả mọi người. Họ ghi 360 điểm, là thí sinh đầu tiên và duy nhất được số điểm tuyệt đối, chắc chắn giành được ngôi vị vô địch.
Còn Búp Bê Matryoshka độc đáo thì đứng cuối bảng.
Nhưng chẳng ai quan tâm điều này nữa. Sau khi rời khỏi đài truyền hình, một nhà ba người dắt nhau đi ăn một bữa thật ngon để chúc mừng thành công của buổi diễn hôm nay.
Tối hôm đó, sau khi tắm xong Đào Đào nằm trên giường lướt Weibo. Cô nhấn vào hot search xem mục được tìm kiếm nhiều nhất, rồi vô cùng bỡ ngỡ khi thấy dòng chữ #Giađìnhtựtinnhấtlịchsử#.