Mật Đào

Chương 80: Thành Viên Mới (Ngoại Truyện)

Trong khi Đào Đào nằm trên giường xem điện thoại thì Trình Quý Hằng đi tắm. Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên đều đều.

Không có chuyện gì làm, Đào Đào mở Weibo xem hot search. Nào ngờ khi mở danh sách xếp hạng cô lại thấy rất nhiều tìm kiếm liên quan đến gia đình mình.

Sau 10 giờ tối, cụm từ được tìm kiếm nhiều nhất là #Giađìnhtựtinnhấtlịchsử#, hiện tại đứng đầu bảng hot search.

Vừa bấm vào thì thấy video được đăng trên blog chính thức của đài truyền hình Đông Phụ. Nội dung video là màn trình diễn của Búp Bê Matryoshka trong cuộc thi chiều nay, kèm theo phỏng vấn của ba người. Khi nói tới màn trình diễn, cả ba đều nhận xét là: "Tuyệt! Chưa bao giờ tuyệt như vậy!"

Quả nhiên là vô cùng tự tin.

Khoảnh khắc nhìn thấy chính mình trong video, hai má Đào Đào nóng bừng.

Xong rồi! Tiêu rồi! Thật là xấu hổ với các đồng bào.

Video mới được đăng hai tiếng thôi mà đã có hơn 20.000 bình luận. Không cần phải hỏi, chắc là toàn những lời chế giễu độc địa.

Tuy có chút sợ, nhưng cô không nhịn được muốn xem họ nói gì về gia đình mình... Cái này chắc gọi là tò mò.

Hít một hơi thật sâu, Đào Đào run tay bấm vào phần bình luận. Cô tưởng rằng tất cả đều là lời chê bai giọng hát chói tai của hai cha con, hoặc là cười nhạo sự tự tin mù quáng của gia đình cô, nhưng ai mà biết được. Lời bình luận hàng đầu chính là:【Ông bố này là chủ tịch của chúng tôi đấy. Đây là ảnh đồng nghiệp tôi chụp lén tại cuộc họp thường niên năm ngoái.】

Đào Đào bấm vào xem. Trong ảnh, Trình Quý Hằng ngồi ở giữa hàng ghế đầu bên dưới sân khấu. Hắn mặc bộ vest màu xanh đậm, dáng người cao ráo, khí chất mạnh mẽ, gương mặt như điêu khắc từ ngọc, đôi mắt đen sâu thẳm có chút nghiêm nghị, chân mày kiêu hãnh, đôi môi mỏng gợi cảm.

Mặt Đào Đào đỏ lên không phải vì xấu hổ mà là vì rung động, vì xao xuyến – thiếu chút nữa là hôn lên đôi môi trên màn hình.

Nóng quá.

Phần bình luận về bức ảnh này bùng nổ. Bình luận có nhiều lượt thích nhất cũng là cùng một người viết:【Trước khi nhìn thấy hot search này, nhân viên trong nhóm tôi còn tưởng chủ tịch bá đạo lắm, bây giờ mới biết ổng nhây...】

Bình luận nhiều lượt thích thứ hai:【Sếp giỏi quá, chỉ tội mỗi cái miệng. 】

Bình luận thứ ba:【Thì ra trang điểm khói cũng rất đẹp trai. Người đã đẹp trang điểm thế nào cũng đẹp. 】

Bình luận thứ tư:【Chủ tịch ơi, anh có nạp thϊếp không? 】

Đào Đào bĩu môi trước bình luận này. Cô rúc vào trong chăn và dứt khoát nói với màn hình: "Không!"

Cô tiếp tục đọc những bình luận trong hot search. Phải thừa nhận họ tích cực hơn cô tưởng rất nhiều.

Bình luận xếp hạng hai với hơn 30.000 lượt thích:【Có gì buồn cười đâu? Tôi thấy không khí gia đình như thế này rất ổn, tạo cho trẻ em sự tự tin ngay từ khi còn nhỏ. Hơn nữa, cô bé này tự tin nhưng không tự phụ. Khi người dẫn chương trình hỏi nếu không được hạng nhất thì có buồn không, cô bé không hề ảo tưởng về số điểm hay thứ hạng, cũng không có vẻ bất mãn, bình thản chấp nhận kết quả. Mới bốn tuổi mà có tâm hồn mạnh mẽ như vậy, đó không phải là công lao của cha mẹ sao? Quý vị ở đây có ai được cởi mở như vậy không?】

Sau khi đọc xong bình luận này, Đào Đào nhấn nút cho một cái ‘thích.’

Bình luận xếp hạng ba:【Đứa trẻ này do một mình ông bố sinh ra. Người mẹ dường như không có phần.】

Có hơn 20.000 lượt thích.

Đào Đào: “...”

Đau lòng.

Cô không thích bình luận này chút nào!

Bình luận xếp hạng bốn:【Hát khó nghe thật đấy, lại còn tự tin như vậy, nhưng tôi thấy gia đình này đáng yêu quá đi, nhất là khi người mẹ nhìn thấy số điểm, dường như cao hơn nhiều so với dự đoán.】

Đào Đào lại cho một cái ‘thích.’

Lúc này Trình Quý Hằng đã tắm xong. Hắn bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo.

Đào Đào không nhìn hắn mà đang chăm chú đọc phần bình luận.

Vợ không ngó ngàng đến hắn, vậy thì hắn phải chủ động cho cô cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của hắn. Hắn đến bên chiếc giường lớn, “Em xem gì vậy?”

“Đang xem Weibo.” Đào Đào cuối cùng cũng liếc hắn một cái, “Anh và con bây giờ nổi tiếng rồi, đều nằm trong hot search.” Cô vừa nói vừa đưa điện thoại di động cho hắn.

Trình Quý Hằng không quan tâm đến hot search, thản nhiên cầm lấy điện thoại đặt lên tủ đầu giường. Hắn vén chăn chui tọt vào trong rồi ôm lấy Đào Đào, nhanh nhẹn xoay người đè cô dưới thân.

Đào Đào sợ hãi cố hết sức đẩy hắn ra: “Tránh ra, đừng có đè em!"

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đào co chân chống lên người hắn, nghiêm mặt nói: “Anh cút đi, trong lòng em đã có người mới. Sau này không được chạm vào em."

Mắt Trình Quý Hằng ánh lên tia oán trách. Hắn trầm giọng nói: "Đây là món quà em tặng anh vào Ngày Của Cha sao?"

Đôi mắt ấy phảng phất nỗi đau, khiến Đào Đào liên tưởng tới chú nai tơ bị thương.

Mùi hương bạch liên hoa xông lên mũi Đào Đào. Cô nhịn cười, nghênh mặt nói: "Đúng, đây là món quà bất ngờ em dành cho anh.”

Trình Quý Hằng thở dài buồn bã, "Nói cho anh biết, người đó là ai? Anh thua hắn ở chỗ nào? Không nói anh sẽ không cam lòng."

Đào Đào: “...”

Hắn tưởng mình đang đóng phim thần tượng à?

Đào Đào nói không thương tiếc, “Anh già hơn người đó!”

Trình Quý Hằng: “Nhưng anh cứng rắn hơn hắn.”

Đào Đào: “...”

Trình Quý Hằng lại áp xuống, “Nếu không tin, em có thể thử.”

Lần này Đào Đào không đùa nữa, “Tránh ra, anh muốn đè chết con sao!”

Trình Quý Hằng sửng sốt.

Đào Đào phì cười, lại đẩy hắn một cái, "Mau đứng dậy."

Trình Quý Hằng lập tức ngồi dậy, ngây ngốc nhìn cô.

Đào Đào cũng ngồi dậy. Cô nắm cổ tay hắn, kéo hắn xích lại gần rồi đặt lòng bàn tay hắn lên bụng mình, dịu dàng nói: “Chúc mừng, anh lại được làm ba rồi.”

Trình Quý Hằng bấy giờ mới sực tỉnh. Tay hắn hơi run, mắt nhìn chằm chằm vào bụng Đào Đào. Tâm trạng lúc đó thật khó tả, là vừa mừng vừa lo.

Cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy Bánh Sữa Nhỏ.

Hắn hít một hơi thật sâu, “Có bao lâu rồi?"

Đào Đào: “Bảy tuần.”

Trình Quý Hằng: “Em biết từ khi nào?"

Đào Đào hơi áy náy, nhỏ giọng nói: “Nửa tháng trước.”

Trình Quý Hằng nhíu mày, "Sao không nói cho anh biết?"

Đào Đào: “Em muốn dành cho anh một tin vui bất ngờ.”

Trình Quý Hằng nổi nóng, “Lỡ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Đào Đào trừng mắt nhìn hắn, “Em đã nói rồi, đây là quà em tặng anh trong Ngày Của Cha. Nếu anh không thích thì tối nay ngủ phòng khách!"

Nguy to. Báo động đỏ.

Cơn giận của Trình Quý Hằng xẹp xuống ngay. Hắn vội nói: “Anh thích, anh thích."

Ừm, như vậy mới phải. Đào Đào tha cho hắn. Cô vươn tay ra, “Ôm em.”

Trình Quý Hằng lập tức ôm vợ vào lòng, hôn thật mạnh lên trán cô.

Đào Đào ngước mặt nhìn hắn, “Anh có hạnh phúc không?"

Trình Quý Hằng hôn cái chụt lên má cô, “Rất hạnh phúc!”

Đào Đào: “Bánh Sữa Nhỏ còn chưa biết. Em cũng không nói với nó.”

Trình Quý Hằng bất lực thở dài, “Em hay thật, giấu anh lâu như vậy. Nếu là anh..."

Hắn chợt im bặt.

Đào Đào tò mò muốn biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, chắc chắn rất thú vị. Cô hỏi tới, “Nếu là anh thì anh sẽ làm sao?”

Trình Quý Hằng: “Anh nhất định sẽ nói ra ngay lập tức, không chờ thêm một phút nào. Sau đó sẽ ôm hôn chồng, thưởng cho chồng.”

Đào Đào: “Tại sao em phải hôn anh, còn phải thưởng cho anh nữa?”

Trình Quý Hằng: "Bởi vì trong chuyện này anh đã có cống hiến không nhỏ.”

Đào Đào phì cười.

Trình Quý Hằng: “Sao đây, có hôn không?”

Đào Đào: "Không hôn!"

Trình Quý Hằng hơi cụp mi rồi khẽ thở dài, u uất nói, “Anh biết trong mắt em anh chỉ là công cụ để sinh con. Có con rồi em không cần anh nữa, mang anh đi vứt bỏ.”

Đào Đào: "..."

Nữ chính trong phim thần tượng cũng không khoa trương bằng hắn.

Tuy biết hắn đang diễn kịch, Đào Đào vẫn không kháng cự được. Trông hắn ủy mị và đáng thương vô cùng, như một đóa sen trắng muốt mong manh vươn lên khỏi mặt nước, ngả nghiêng trong gió, khiến cho trái tim cô cũng ngả nghiêng theo.

Vì vậy Đào Đào sẵn sàng giả mù, vờ như không biết ý đồ của bạch liên hoa hắn. Cô áp hai tay lên má hắn, đặt môi mình lên đôi môi kia, “Như vậy được chưa?"

Trình Quý Hằng khẽ nhíu mày, ủ rũ nói: “Vẫn còn thiếu một chút.”

Đào Đào nhịn cười, hôn hắn lần nữa, “Được chưa?”

Trình Quý Hằng ra vẻ nghiêm túc, “Em không biết hôn sao? Để anh dạy cho, dạy thật kỹ.”

“Em không… ưm!"

Lời còn chưa dứt, môi của cô đã bị bịt lại, hàm răng bị hắn hung hăng cạy mở. Đôi tay to lớn giữ lấy gáy cô, không cho phép cử động. Cô như con cá nằm trên thớt.

Đồ lưu manh!

Đồ xảo trá!

Trình Quý Hằng hôn cô rất lâu.

Khi hắn thả môi cô ra mặt Đào Đào đã đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Cô trừng mắt nhìn hắn, “Anh bắt nạt em!”

Trình Quý Hằng như không nghe thấy, nhướng mày hỏi: “Đã học được chưa?”

Đào Đào: “...”

Nếu nói được, hắn sẽ ép cô chứng minh.

Nếu nói không, hắn sẽ tiếp tục “dạy” cô.

Đây là một câu hỏi không thể nào trả lời.

Trình Quý Hằng: "Không nói được à? Vậy anh dạy tiếp. Dạy cho tới khi nào em biết mới thôi."

Đào Đào nổi nóng, “Anh chỉ muốn giở trò xấu xa!"

Trình Quý Hằng đưa tay nhẹ nhàng bẹo má cô, cười nói: “Đúng, vì anh rất thích em.”

Đào Đào: “...”

Phải công nhận, câu này nghe được.



Đêm đó hai người bàn xem làm thế nào để báo tin vui này với Bánh Sữa Nhỏ, để cho con biết gia đình nhỏ của họ sắp chào đón một thành viên mới.

Ngày hôm sau là thứ hai, Bánh Sữa Nhỏ phải đi học mẫu giáo.

Đúng 7 giờ sáng, Đào Đào và Trình Quý Hằng vào phòng ngủ gọi con dậy. Đào Đào cầm hai chiếc lục lạc gỗ màu đỏ, còn Trình Quý Hằng thì ôm một cái trống cơm. Cả hai quyết định làm theo nghĩa đen, đánh trống khua chiêng cho thật long trọng.

Vừa bước vào phòng, hai người cùng bật cười với tư thế ngủ của con bé – mặt úp mặt vào gối, cái mông nhỏ chổng lên trời.

Bánh Sữa Nhỏ mặc bộ đồ ngủ Đào Đào mới mua, màu xanh nhạt có in hình hoa anh đào đẹp như tranh vẽ. Đào Đào vốn muốn cho con ăn mặc văn vẻ một chút, nhưng có mặc kiểu gì đi chăng nữa con bé vẫn giữ nguyên vẻ ngộ nghĩnh đáng yêu.

Hai người nhìn nhau cười rồi đến bên giường công chúa của con. Họ bật đèn ngủ, sau đó giơ ngón tay ra hiệu “một, hai, ba” rồi bắt đầu chơi. Căn phòng yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào như cái chợ.

Đào Đào lắc mạnh hai chiếc lục lạc, Trình Quý Hằng huýt sáo thật to và đánh trống ầm ầm. Họ chỉ có hai người, nhưng tạo ra âm thanh bằng hai ngàn người.

Giấc mộng đẹp của Bánh Sữa Nhỏ bỗng dưng bị ba mẹ ngốc nghếch này phá vỡ. Con bé ngơ ngác mở mắt ngồi dậy, nhíu mày nhìn ba mẹ "biểu diễn" một cách khó hiểu.

Ba mẹ đang làm gì đó? Hai người bị bệnh sao?

Đột nhiên Bánh Sữa Nhỏ cảm thấy lo.

Thấy con gái đã thức, Đào Đào và Trình Quý Hằng ngừng tay. Hai người đứng song song trước giường của con, vẻ mặt nghiêm túc.

Bánh Sữa Nhỏ cũng căng thẳng.

Trình Quý Hằng lên tiếng trước, "Bánh Sữa Nhỏ, hôm nay ba mẹ báo cho con một tin vui."

Đào Đào nói thêm: “Một tin vui bất ngờ."

Bánh Sữa Nhỏ vẫn còn mờ mịt, “Tin vui bất ngờ gì?”

Trình Quý Hằng: “Còn nhớ ngày sinh nhật con đã ước điều gì không?”

Đào Đào: “Ước nguyện của con đã thành hiện thực rồi!"

Hai con mắt Bánh Sữa Nhỏ vụt sáng. Nó nhìn ba mẹ, kích động hét to: “Con ước có cún con!”

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đào: “...”

Con bé này không hợp tác chút nào.

Thấy kế hoạch gặp trục trặc, Trình Quý Hằng thử lại lần nữa, “Ngoài cún con ra, con còn muốn gì nữa không?”

Đào Đào: “Năm ngoái con xin Nguyệt lão điều gì?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Con nói với Nguyệt lão con muốn có em.”

Trình Quý Hằng đánh mạnh vào trống cơm, "Đúng! Là em!"

Đào Đào: "Con có em rồi!"

Bánh Sữa Nhỏ háo hức hỏi: “Thật sao?”

Đào Đào gật đầu, “Thật chứ.”

Bánh Sữa Nhỏ: “Em ở đâu?”

Trình Quý Hằng: “Vẫn còn trong bụng mẹ. Chờ mấy tháng nữa con sẽ gặp được em.”

“Hay quá! Hay quá! Hay quá!"

Bánh Sữa Nhỏ mừng đến mức muốn bay lên. Nó vừa reo hò vừa nhảy tưng tưng trên giường. Tấm nệm nảy lên như tấm bạt lò xo, khiến toàn thân nó rung rinh, cái bụng nhỏ tròn vo co giãn như cục bột.

Đào Đào và Trình Quý Hằng đều không nhịn được cười.

Cuối cùng Đào Đào dang hai tay ra, “Đừng nhảy nữa, chúng ta chuẩn bị đi học."

Bánh Sữa Nhỏ lập tức nhảy vào vòng tay mẹ, ngước mặt hỏi: “Có em rồi, con nuôi cún con có được không?”

Đào Đào rất muốn chiều theo ý con, tiếc là chồng cô sợ chó nên đây là chuyện không thể nào.

“Không được.”

Bánh Sữa Nhỏ lại làm nũng, “Mẹ ơi, con rất muốn, rất muốn có cún con.”

Đào Đào khẽ thở dài, định khuyên nhủ con gái thì Trình Quý Hằng ghé tai cô nói: “Mua cho con đi, anh không sao.”

Bánh Sữa Nhỏ vô cùng phấn khích: "A a a! Ba là nhất!" Con bé thoát ra khỏi vòng tay của mẹ, lao vào vòng tay của ba. Đúng là gió thổi chiều nào thì ngả theo chiều ấy.

Đào Đào kinh ngạc nhìn Trình Quý Hằng.

Hắn nghiêm túc giải thích: "Đời người trong quá trình trưởng thành sẽ gặp rất nhiều khó khăn, tốt nhất là học cách vượt qua."

Đào Đào: “...”

Đã làm nô ɭệ cho con gái thì thôi, có cần phải khoe khoang như vậy không?

Cô càng nghĩ càng thấy tức, “Sao trước đây không thấy anh vượt qua? Con gái anh vừa muốn nuôi chó thì anh nói vượt là vượt. Thì ra là giả vờ trước mặt em!”

Trình Quý Hằng trơ trẽn, “Anh không hề giả vờ, anh chỉ thích cảm giác được vợ anh quan tâm.”

Đào Đào đang giận cũng phải bật cười, “Đừng dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ em!"

Trình Quý Hằng đắc ý, “Em là người anh yêu nhất, anh không dụ dỗ em thì dụ dỗ ai đây?”

Những lời này nghe rất êm tai. Đào Đào bất giác nhoẻn miệng cười, trong lòng ngọt như mật.

Bánh Sữa Nhỏ hoàn toàn không để ý ba đang tán tỉnh mẹ. Nó chỉ quan tâm đến một chuyện, “Khi nào ba mua chó cho con?”

Đào Đào định nói điều kiện với con. Chờ một tuần nữa, nếu nó ngoan ngoãn nghe lời thì cô sẽ đưa nó đi mua chó. Nhưng Trình Quý Hằng lại lên tiếng trước cô, “Chiều nay. Sau khi tan học ba đưa con đi chọn một con.”

Bánh Sữa Nhỏ lại nhảy nhót, xoay liên tục hai ba vòng, “Hay quá! Hay quá! Hay quá!"

Trình Quý Hằng: "Ba tính như vậy có tốt không?"

Bánh Sữa Nhỏ: “Tốt! Con thương ba nhất!"

Đào Đào bó tay với hai cha con này. Cô giả vờ giận dỗi, "Còn mẹ thì sao? Con không thương mẹ à?"

Bánh Sữa Nhỏ nhanh nhảu nói, “Con cũng thương mẹ nhất!”

Đào Đào mím môi nhịn cười, rồi thúc giục: "Mau đi rửa mặt rồi ăn sáng, nếu không sẽ muộn mất."

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu, “Dạ!"

Trình Quý Hằng ôm con gái đi rửa mặt đánh răng. Đào Đào vào phòng thay đồ chọn quần áo cho con. Cả nhà thay đồ xong rồi xuống phòng ăn.

Đang ăn sáng thì chuông cửa đột nhiên vang lên. Dì giúp việc đứng dậy ra ngoài xem.

Vài phút sau, dì trở về cùng với cậu bé nhà họ Bạch, còn xách theo vali và chiếc ghế ô tô cho trẻ em.

Nhìn thấy anh Bạch Bạch, mặt Bánh Sữa Nhỏ tươi hẳn lên, "Sao anh đến đây?"

Mặt Trình Quý Hằng trở nên u ám, nhất là khi nhìn thấy vali nhỏ.

Đào Đào im lặng xem màn kịch hay.

Trình Quý Hằng hít một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó mới hỏi: “Ba mẹ con đâu rồi?"

Thập Ngũ: “Ba mẹ đưa chị đi Tây Phụ thi múa ba lê. Ở nhà không có ai nên ba bảo con qua đây."

Trình Quý Hằng đè nén cơn giận, “Còn nhà ông nội con thì sao? Ở bên kia bờ hồ thôi.”

Lòng của Tư Mã Chiêu, mọi người đều biết. Ý đồ của Bạch Tinh Phạm không phải rõ như ban ngày sao?

Thập Ngũ: “Ông nội và ông cố con nói tối nay sẽ qua đây thăm con.”

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đào không nhịn được nữa, che miệng cười khúc khích – đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!

Bánh Sữa Nhỏ càng vui vẻ hơn, “Tối nay anh ngủ ở đây sao?”

Thập Ngũ không trả lời mà nhìn Đào Đào, lễ phép hỏi: "Dì ơi, con ở nhà dì có được không?"

Cậu bé đúng là có mắt nhìn, biết rõ ai là người nắm quyền quyết định trong gia đình này.

Đào Đào mỉm cười đáp: “Đương nhiên, con muốn ở bao lâu cũng được."

Thập Ngũ: “Cám ơn dì.” Nó cũng không quên nói: “Cám ơn chú Trình.”

Trình Quý Hằng: “...”

Hắn đồng ý cho nó ở lại hồi nào?

Nhìn hắn xụ mặt, Đào Đào rất muốn cười to. Nhưng ở trước mặt bọn trẻ cô phải nhịn, bằng không bố vợ tương lai như hắn sẽ không còn mặt mũi. Cô nói sang chuyện khác: "Thập Ngũ, con ăn sáng chưa?"

Thập Ngũ gật đầu, “Ăn rồi.”

Đào Đào: "Vậy con ngồi chờ một lát nhé. Chú Trình ăn xong sẽ đưa các con đi học.”

Thập Ngũ: “Dạ.”

Có Thập Ngũ ở đây, Bánh Sữa Nhỏ ăn nhanh như chớp. Nó cầm cốc sữa lên ực một hơi hết sạch, sau đó háo hức nói với ba: “Ba ơi, ba cho con xuống đi. Con muốn chơi với anh Bạch Bạch."

Trình Quý Hằng không muốn làm theo ý con chút nào, “Sao hôm nay ăn ít vậy? Ăn thêm chút nữa đi, nếu không đi học sẽ đói."

Bánh Sữa Nhỏ: “Con no rồi.” Nó vừa nói vừa vỗ vỗ cái bụng căng tròn của mình như chứng tỏ mình thật sự đã no.

Con bé mới có bốn tuổi mà đã như vậy rồi, sau này bảo hắn phải làm sao đây? Trình Quý Hằng thở dài, bất đắc dĩ bế con ra khỏi ghế trẻ em.

Chân vừa chạm đất Bánh Sữa Nhỏ đã chạy về phía Thập Ngũ, cười thật tươi, "Anh Bạch Bạch, em có tin vui muốn nói với anh nè!"

Thập Ngũ rất nhiệt tình hỏi: “Tin vui gì?”

Bánh Sữa Nhỏ reo lên: “Em sắp có em!”

Thập Ngũ: "Thật sao?"

Con bé gật đầu, “Thật, ba mẹ em nói vậy. Ba hứa tan học rồi sẽ đưa em đi mua cún con!”

Thập Ngũ: "Chúc mừng em!"

Bánh Sữa Nhỏ: “Em có tên cho em của em rồi.”

Thập Ngũ: “Tên gì?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Em gọi nó là Bánh Trứng Nhỏ.”

Thập Ngũ: “Tên hay!”

Được anh Bạch Bạch khen, trái tim Bánh Sữa Nhỏ rộn ràng.

Hai giọng nói non nớt từ bên ngoài cửa vọng vào. Trình Quý Hằng nghe được liền hừ một tiếng, khinh thường nói: “Thằng nhóc đó giỏi nịnh nọt thật.”

Đào Đào cười, "Bánh Trứng Nhỏ nghe không hay sao? Là tên con gái anh đặt đấy."

Trình Quý Hằng: “Con anh đặt tên đương nhiên là hay, nhưng thằng nhóc đó chỉ muốn lấy lòng nó thôi.”

Đào Đào: “Chỉ có anh mới được khen con, còn con rể tương lai thì không được à?”

Trình Quý Hằng: “Anh nói thật lòng, còn nó thì có ý đồ xấu.”

Đào Đào dở khóc dở cười, “Một đứa trẻ thì có ý đồ gì chứ?”

Trình Quý Hằng: “Nó muốn cướp đi Bánh Sữa Nhỏ của chúng ta.”

Đào Đào: “...”

Có ông bố vợ như hắn, con rể sau này chắc phải đau đầu lắm.



Có một con hẻm nhỏ ở ngoại ô phía tây thành phố Đông Phụ. Ở đó tập trung nhiều cửa hàng kinh doanh bán thú cưng, nên được gọi là Chợ Chó.

Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ tan học lúc 5:30. Đào Đào và Trình Quý Hằng đón bọn nhỏ rồi đi thẳng đến Chợ Chó.

Trước chợ có một bãi đỗ xe hỗn độn dành riêng cho những người đến mua thú cưng. Trình Quý Hằng đỗ xe ở đó rồi cùng Đào Đào bế hai đứa trẻ xuống xe. Chân vừa chạm đất thì hai đứa sáp lại gần và nắm chặt tay nhau.

Đào Đào nghiêm mặt dặn dò: “Hai con không được buông tay, có biết không?”

Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ cùng gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ!”

Trình Quý Hằng mặt lạnh như tiền, nhìn hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy nhau. Hắn chướng mắt, nhưng chẳng làm gì được bởi vì hai đứa trẻ nắm tay nhau sẽ an toàn hơn, cũng không dễ bị lạc mất.

Chướng mắt không chịu được.

Đào Đào mỉm cười bước đến bên cạnh hắn, chủ động cầm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ nói: “Đi thôi, em nắm tay anh.”

Trình Quý Hằng thở dài, “Bây giờ không có gì có thể an ủi được anh.” Miệng nói thế nhưng hành động của hắn lại thành thật hơn. Hắn giữ chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Đào Đào lo lắng, “Anh có sợ lắm không?"

Mắt Trình Quý Hằng vẫn dán chặt vào hai bàn tay nhỏ bé, “Anh còn tâm trạng đâu mà sợ nữa…”

Giờ này Chợ Chó rất đông người, cho nên Đào Đào và Trình Quý Hằng đành phải buông tay nhau, mỗi người giữ lấy tay một đứa nhỏ, để cho chúng đi giữa.

Vừa đi vào con hẻm không gian đã tràn đầy mùi đặc trưng của chó. Có rất nhiều chiếc chuồng đủ loại đặt hai bên, ở trong đều chứa những chú chó lớn nhỏ. Hai đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chó như vậy. Mắt hai đứa càng lúc càng to, nhìn trái nhìn phải mà vẫn không thấy chán.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Đào Đào và Trình Quý Hằng đến Chợ Chó, nhưng họ không tò mò như trẻ con, cũng không để ý đến đám chó.

Sự chú ý của Đào Đào hoàn toàn tập trung vào người đàn ông của cô.

Tuy hắn nói không sợ nhưng cô có thể cảm nhận được hắn rất căng thẳng. Từ khi vào đây hắn không ngừng cau mày, mím chặt môi. Bóng tối của tuổi thơ đã ăn sâu vào tâm trí hắn, có lẽ sẽ theo hắn suốt đời.

Trong thâm tâm hắn vẫn còn sợ. Tiếng chó sủa vang vọng trong tai hắn, khiến hắn nhớ đến căn phòng tối tăm chật hẹp, nhớ đến con chó ngao Tây Tạng lao vào muốn xé xác hắn.

Vì con, hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang dâng trong lòng. Hắn sẽ không để bóng tối của tuổi thơ mình trở thành bóng tối của con gái.

Hắn sẽ hết mình bảo vệ tuổi thơ của con, không bao giờ để cho nó phải chịu những bất hạnh bản thân hắn đã trải qua. Hắn sẽ cho con tất cả, cho nó một tuổi thơ không hối tiếc.

Tâm trạng của hắn, Đào Đào đều hiểu. Hắn quả thật là một người đàn ông tốt, một người cha tốt.

Suy nghĩ một lúc, cô đột nhiên gọi: “Trình Quý Hằng.”

Trình Quý Hằng quay đầu lại, nhìn cô khó hiểu, "Em gọi anh là gì?"

Đào Đào cười cười, “Trình Quý Hằng.”

Trình Quý Hằng im lặng một lúc, rồi mới thăm dò, "Anh đã làm gì sai à? Không phải chứ? Hình như là không có.” Trong đầu hắn ôn lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cố nhớ xem mình có làm gì chọc cô giận không.

Đào Đào lắc đầu, "Không có."

Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn e dè. Hắn thậm chí quên mất mình đang ở Chợ Chó, thận trọng nói với vợ: “Có chuyện thì cứ gọi ông xã là được. Đừng tùy hứng gọi cả tên lẫn họ, làm anh giật mình."

Đào Đào phì cười, “Ngốc quá!"

Trình Quý Hằng: “Có chuyện gì sao?"

Đào Đào: “Không có gì, em chỉ muốn nói với anh một câu thôi.”

“Là câu gì?"

“Cho dù anh ở đâu, cho dù anh làm gì, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Trình Quý Hằng sững người, sau đó nở một nụ cười ấm áp. Hắn nhìn vào mắt cô, lời nói như lời thề, “Anh cũng vậy. Có anh ở đây, em không bao giờ phải sợ hãi nữa.”

Đào Đào nhoẻn miệng cười, trong lòng ngọt lịm.

Ngay lúc này đột nhiên có tiếng sủa lớn, lớn đến mức át hết những âm thanh ồn ào xung quanh.

Tiếng sủa thu hút sự chú ý của hai người lớn và hai đứa trẻ. Nhìn xung quanh, họ phát hiện chiếc chuồng màu hồng chứa hai con chó Samoyed.

Là tiếng sủa của hai con chó này.

Giống chó Samoyed vừa trắng vừa tròn, đầu tròn, mặt tròn, tai tròn, mọi thứ đều tròn trĩnh trông đáng yêu làm sao.

Hai đứa trẻ thích thú đến nỗi quên đi lời dặn, buông tay Đào Đào và Trình Quý Hằng ra. Cả hai vẫn nắm lấy tay nhau chạy đến xem chuồng chó. Đào Đào và Trình Quý Hằng theo sát phía sau.

Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ lại gần thì hai chú chó trong chuồng bắt đầu ra sức muốn phá chuồng ra ngoài. Chúng không ngừng sủa và vẫy đuôi.

Yếu điểm của phái nữ luôn là những con vật nhỏ bé đáng yêu. Trái tim của Bánh Sữa Nhỏ mềm nhũn, "Dễ thương quá!"

Thập Ngũ cũng rất thích. Cậu bé chăm chú nhìn hai con chó, “Bọn chúng muốn ra ngoài chơi.”

Trình Quý Hằng thấy hai đứa nhỏ thích như vậy liền hỏi ông chủ: “Bao nhiêu một con?”

Ông chủ: “Đây là hai con cuối cùng, bán xong là hết hàng. Nguyên giá là 3.000 tệ, tôi giảm cho cậu 2.800 thôi.”

Đào Đào chưa bao giờ nuôi chó, cũng không hiểu gì về giá cả thị trường. Con số khiến cô bị sốc, “Sao đắt vậy?”

Ông chủ: “Là Samoyed thuần chủng đấy. Nếu không phải tôi bồi thường cô 3.000!"

Đào Đào vẫn thấy đắt, nhưng hai đứa trẻ lại thích nên cô buộc phải thương lượng giá cả với ông chủ, “Hay là bớt một chút đi. Chúng tôi mua cả hai con.”

Thập Ngũ kinh ngạc, "Dì cũng mua cho con à?"

Đào Đào: “Đương nhiên, con và Bánh Sữa Nhỏ mỗi đứa một con. Sau này hai đứa cùng nhau dắt chó đi dạo.”

Thập Ngũ nhíu mày, bối rối nói: “Không biết ba mẹ có cho con nuôi chó không."

Đào Đào hơi khựng lại. Ừ nhỉ, nếu nhà họ Bạch có người bị dị ứng với chó thì sao? Suy nghĩ một lát, cô nói: “Hay là dì gọi điện hỏi mẹ con nhé?”

Thập Ngũ gật đầu, “Dạ."

Trình Quý Hằng xoa xoa cái đầu nhỏ của Thập Ngũ, "Thích thì cứ mua. Yên tâm đi, nếu ba mẹ không cho con nuôi thì để nó ở nhà chú."

Thập Ngũ trố mắt, "Thật sao?"

Trình Quý Hằng gật đầu, “Ừ.”

Thập Ngũ mừng đến nhảy cẫng lên, "Cám ơn chú Trình!"

Trình Quý Hằng: "Không có gì."

Đào Đào liếc chồng, không khỏi mỉm cười. Cô nhanh chóng che miệng nhưng vẫn bị Trình Quý Hằng nhìn ra, "Sao em lại cười?"

Đào Đào: “Không có gì.” Cô tiếp tục trả giá với ông chủ, còn mạnh miệng nói: “Hai ngàn năm một con, được không? Dù sao chúng tôi cũng là khách mới. Nếu không phải hai đứa trẻ thấy thích chúng tôi đã đến cửa hàng khác rồi. Ông chỉ còn hai con, bán hết cho chúng tôi rồi đóng cửa về nhà nghỉ sớm không tốt sao?”

Ông chủ nhanh chóng xua tay, "Không, không, 2.500 quá thấp. Cả con phố này không có ai bán giá 2.500 cả."

Đào Đào: "Vậy thì 2.600. Không bán thì chúng tôi đi."

Ông chủ: "Thêm chút nữa đi."

Đào Đào: “Bỏ đi, chúng ta qua cửa hàng bên kia xem." Nói xong, cô quay lưng rời đi.

Ông chủ nghiến răng nghiến lợi. Chần chừ một chút, ông ta thở dài rồi quát: "Quay lại, quay lại, 2.600 tôi bán!"

Đào Đào nhếch môi, trong lòng đắc ý vô cùng. Cô quay lại, ra lệnh cho chồng: "Trả tiền."

Trình Quý Hằng: "Được!"

Họ còn mua cũi cho chó, giường cho chó, thức ăn cho chó, bát cho chó và những thứ cần thiết khác.

Hạnh phúc nhất vẫn là Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ.

Ông chủ bế từng con ra khỏi chuồng, đặt vào lòng hai đứa trẻ. Thật là ngẫu nhiên, hai con chó một con đực và một con cái, con cái cho Bánh Sữa Nhỏ và con đực cho Thập Ngũ.

Hai con chó con ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay bọn trẻ. Chúng không sủa, cũng không quậy phá. Chúng chỉ gác hai chân lên vai hai đứa trẻ, rồi thè lưỡi liếʍ hai gương mặt non nớt. Cảm giác nhồn nhột khiến Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ cười khúc khích.

Con cái vui thì ba mẹ cũng vui lây.

Trên đường về nhà, hai đứa trẻ ngồi trên ghế ô tô, ở giữa là chiếc hộp bìa cứng đựng hai chó con mới mua. Bánh Sữa Nhỏ và Thập Ngũ bàn với nhau về việc đặt tên cho chó cưng của mình.

Bánh Sữa Nhỏ: “Cún con đẹp quá, em sẽ gọi nó là Mỹ Mỹ.”

Thập Ngũ: “Còn nó là Optimus Prime. Trong Transformer Optimus Prime là đẹp nhất, mạnh nhất!"

Trình Quý Hằng đang lái xe, nghe nó nói vậy liền cau mày. Rõ ràng là Megatron đẹp trai nhất. Cho dù là phản diện nhưng vẫn đẹp không ai sánh bằng. Nếu không phải biên kịch đối xử bất công thì không có ai là đối thủ của Megatron.

Thằng nhóc này không có con mắt thẩm mỹ, không xứng với con gái hắn.