Lần đầu tiên trong đời, Đào Đào thấm thía với câu “xấu hổ muốn chết.” Khoảnh khắc nhìn thấy hai cha con, cô thực sự muốn nhảy sông.
Cô vô thức lùi lại một bước, định giả vờ như mình vào nhầm phòng rồi chuồn êm, nhưng muộn rồi… Bánh Sữa Nhỏ nhìn đã nhìn thấy cô. Nó hưng phấn reo to: "Mẹ!"
Con bé vừa hét vừa chạy ùa về phía cô.
Vào lúc đó, bao nhiêu con mắt trong phòng đều đổ dồn vào Đào Đào. Tò mò có, đánh giá có, nhưng hầu hết là tội nghiệp…
Ngoại trừ hai con búp bê Matryoshka này, mọi người trong phòng đều thấy ái ngại. Họ không chỉ ngại đối với cha con Trình Quý Hằng, mà còn ngại giùm cho cô nữa.
Ngược lại hai cha con kia không những không ngại mà còn rất thích thú.
Nhìn chiếc bánh sữa hình thù quái dị đang lao về phía mình, Đào Đào cảm thấy rợn tóc gáy. Cô thật muốn giả mù giả điếc, âm thầm rút lui, nhưng không kịp nữa rồi. Dù sao đó cũng là con gái cô, có xấu hổ đến đâu cô cũng phải cắn răng chịu đựng.
Trình Quý Hằng đi theo con đến trước mặt Đào Đào. Suýt chút nữa là cô thét lên kêu cứu.
Lớp trang điểm khói đen trên gương mặt hai cha con còn quái dị hơn bộ tóc giả dựng đứng. Không biết là do Trình Quý Hằng khéo diễn hay là thợ hóa trang khéo tay mà hiệu ứng rất phù hợp với trang phục của họ – hoang dã, nổi loạn, rùng rợn.
Đào Đào rất muốn quay người bỏ chạy, nhưng cô lại lo hai cha con sẽ theo cô ra ngoài. Nếu bị người bên ngoài nhìn thấy sẽ dậy lên một cơn sóng nữa.
Đã mất mặt một lần rồi, thật không cần ra ngoài để mất mặt thêm lần thứ hai. Đã không tránh được thì nên giảm sự nhục nhã đến mức thấp nhất.
Vì vậy Đào Đào lấy hết can đảm đứng yên một chỗ, gượng cười với hai cha con.
Bánh Sữa Nhỏ chạy đến bên mẹ. Nó ngước mặt nhìn mẹ với đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi: “Mẹ ơi, con và ba có ngầu không?”
Trình Quý Hằng: “Đẹp không em?”
Hai cha con rất ăn ý, cùng nhau giơ tay phải lên làm ký hiệu chào theo phong cách nhạc rock, cực kỳ tự tin.
Đào Đào không biết nên nói sao cho phải.
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy căn phòng.
Đây gọi là: chỉ cần không thẹn với lòng, ai thẹn thì mặc ai.
Đào Đào hai má nóng bừng, muốn né tránh nhưng lại không nỡ. Vì không muốn đập tan sự tự tin của hai người, cô chỉ có thể nghiến răng hùa theo họ.
Cô hít một hơi thật sâu, nặng nề gật đầu. Trước bao nhiêu ánh mắt trong phòng thay đồ, cô kiên quyết nói: “Ngầu! Đẹp! Quá xuất sắc!"
Những người trong phòng: “…”
Nếu không phải người một nhà thì không có tiếng nói ở đây. Gia đình cô không xấu hổ thì sự xấu hổ sẽ thuộc về họ.
Được mẹ khen, Bánh Sữa Nhỏ rất vui. Nó giơ hai cánh tay nhỏ lên thành hình cây kéo, “Phải, phải, phải!"
Trình Quý Hằng khá hài lòng với lời nói của vợ, ánh mắt hắn nhìn cô âu yếm, “Hiểu anh nhất chỉ có vợ anh.”
Nụ cười Đào Đào cứng ngắc, “Ừm."
Trình Quý Hằng đưa tay phải lên cao, lòng bàn tay hướng về Đào Đào: "Nào, đập tay với anh đi.”
Bánh Sữa Nhỏ cũng đưa tay ra: “Con cũng muốn, con cũng muốn!”
Đào Đào không còn cách nào khác, đành phải hợp tác thôi. Cô đập tay với chồng, rồi đến con gái.
Cuối cùng hai cha con búp bê Matryoshka đập tay với nhau.
Nhìn biểu hiện tràn trề tự tin này, các phụ huynh trong phòng đều nghĩ rằng hai cha con chắc chắn sẽ đoạt giải nhất. Hai người họ trông rất chuyên nghiệp với cây đàn guitar treo trước ngực. Cho đến khi họ lên sân khấu biểu diễn, mọi người mới bật ngửa. Màn trình diễn đó không chỉ chói mắt mà còn khiến cho họ và ban giám khảo điếc tai.
Cuộc thi bắt đầu lúc 3 giờ, với sự tham gia của 30 đôi cha con.
Mỗi người trong ban giám khảo đều có hai mươi phiếu bầu, còn 300 khán giả thì mỗi người một phiếu. Vòng sơ khảo cũng là vòng chung kết. Đôi cha con với số điểm cao nhất sẽ dành được chiến thắng.
Thứ tự trình diễn được quyết định bằng phương thức rút thăm. Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ là số năm.
Sau khi lấy được số, Trình Quý Hằng lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Đào Đào. Nội dung tin nhắn thoại chính là lời nói của Bánh Sữa Nhỏ: “Mẹ ơi, con và ba là số năm!”
Trong khi các thí sinh chờ ở hậu trường thì các người mẹ được ngồi trong phòng nghỉ riêng biệt, sau đó lần lượt vào phỏng vấn theo thứ tự chồng con trình diễn.
Nhận được tin nhắn thoại từ con gái, Đào Đào trả lời: “Cục cưng, con và ba cố lên nhé!"
Biết rằng cố gắng cũng chẳng thay đổi được gì, có xấu hổ đến mấy cô vẫn phải vượt qua.
Giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ rất nhanh lại vang lên: “Con và ba nhất định cố gắng!”
Tiếp theo là tin nhắn thoại từ Trình Quý Hằng: “Bã xã đừng lo, em sẽ không hối hận đã đặt kỳ vọng cao với anh và con."
Đào Đào: “...”
Cô nào dám kỳ vọng cao hay thấp. Cô chỉ mong họ đừng khiến cô phải quá xấu hổ.
Chương trình bắt đầu đúng 3 giờ. Mười phút đầu tiên là lời phát biểu khai mạc của emcee.
Đầu tiên bước lên là hai cha con trông có chút mũm mĩm, mặc đồ đôi rất đơn giản là áo sơ mi kẻ sọc và quần yếm. Họ đứng giữa sân khấu, đồng thời lấy kèn harp từ trong túi ra và chơi một khúc nhạc khiến khán giả vô cùng ngạc nhiên.
Các người mẹ trong phòng nghỉ đang xem trình diễn trực tiếp trên màn hình treo tường. Khoảnh khắc hai cha con chơi kèn, phòng nghỉ chợt sôi nổi hẳn lên, ai nấy đều bàn tán và so sánh.
Có người nói: “Nhà tôi không biết gì ngoài chơi dương cầm. Tôi thấy kèn harp của họ hay hơn. Quá độc đáo!”
Người khác nói: “Chồng con tôi chỉ biết chơi vĩ cầm thôi, không có chút đặc tính nào. Cuộc thi này phải đặc sắc thì mới thú vị. Vừa rồi ở hậu trường tôi còn thấy có người ôm đàn tranh và đàn tỳ bà."
Một người khác cho biết: "Gia đình tôi cũng không có gì nổi bật. Chồng tôi từng học bel canto, còn con gái tôi hiện đang tham gia hợp xướng thiếu nhi. Về kỹ năng ca hát thì cả hai chắc cũng ổn, nhưng cuộc thi này bao gồm tài năng về mọi mặt.”
Tất cả các người mẹ đều ngầm khoe chồng con, chỉ có Đào Đào là im như thóc. Họ càng nói cô càng thấy rầu.
Người ta nói chồng con họ không biết gì, nhưng thật ra họ biết đủ mọi thứ. Còn chồng con của cô thì không biết gì cả, ngoài việc hóa trang khác người và tự tin không có cơ sở. Ngay cả việc bản thân hát lạc điệu họ cũng chẳng biết. Cô còn có thể làm gì đây?
Tô Nhan ngồi bên cạnh thấy Đào Đào im lặng nên tò mò hỏi: “Chồng và con cô định biểu diễn gì?”
Chắc là biểu diễn cách làm sao cho người ta xấu hổ nhất.
Đào Đào thầm thở dài, cười gượng gạo, “Cũng không có gì đặc biệt. Chủ yếu không phải là so tài, mà là rèn luyện sự mạnh dạn của Bánh Sữa Nhỏ."
Tô Nhan: “Lão Bạch và tôi cũng nghĩ vậy, nhưng Thập Ngũ lại rất nhiệt tình.”
Đào Đào: "Tại sao?"
Tô Nhan: “Nó muốn khoe dàn trống của nó thôi.”
Đào Đào ngạc nhiên, “Chồng cô biết chơi trống à?” Bạch Tinh Phạm trông rất điềm tĩnh, người như vậy lại thích chơi trống sao?
Tô Nhan gật đầu, “Ừ, nhưng lần này sẽ không chơi. Con trai tôi chơi trống, còn anh ấy sẽ đánh đàn guitar.”
Đào Đào: “...”
Đây mới là ban nhạc rock thực thụ.
Cô không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ mong màn trình diễn của Lão Bạch và Thập Ngũ không đi liền với chồng con cô. Nếu hai ban nhạc rock bị mang ra so sánh thì ban nhạc không chính thống của Trình Quý Hằng sẽ rất thảm.
Đào Đào cắn môi, lo lắng hỏi: “Khi nào cha con Thập Ngũ mới lên sân khấu?”
Tô Diễn thở dài, "Họ xếp số 6. Quá sớm, sẽ mất đi ưu thế.”
Đào Đào: “...”
Thế là xong.
Trầm mặc một lúc, cô nói như đinh đóng cột: "Yên tâm đi, hai người họ nhất định sẽ đoạt giải nhất."
Tô Nhan cười, "Sao cô lại chắc chắn như vậy?"
Bởi vì có sự so sánh, cho nên ban nhạc lạc quẻ của chồng con cô sẽ mở đường cho họ. Nhưng Đào Đào nào dám nói ra sự thật, chỉ nói: “Là dự cảm của tôi thôi.”
Sau màn trình diễn đầu tiên, cuộc bình chọn được tiến hành ngay lập tức và số điểm đã được xác định. Hai cha con chơi kèn harp ghi 274 điểm trong tổng số 360 điểm.
Con số này lại dấy lên một làn sóng tranh luận giữa các người mẹ trong phòng nghỉ.
“Sao chỉ có hơn 200 điểm? Không phải quá thấp sao?"
“Ít nhất cũng phải 305 điểm chứ. Họ thổi kèn hay quá đi!!"
“Ba vị giám khảo chuyên môn đều cho điểm cao, trong khi khán giả lại cho điểm thấp. Tôi nghĩ có lẽ họ chọn bản nhạc quá êm dịu. Lúc đầu tôi cũng thấy rất thú vị, nhưng sau khi nghe xong thì cảm xúc không có sự chuyển biến. Chưa đủ sôi nổi nên không đạt được điểm cao.”
Lời phân tích của người mẹ này cũng có lý, mọi người đều gật gù đồng ý.
Chỉ có Đào Đào là không. Nhìn con số 274 hiển thị trên màn hình, mắt cô ánh lên sự ghen tị. Chỉ cần chồng con đạt được 150 điểm là cô vui rồi.
Kế tiếp là hai cha con chơi đàn tỳ bà. Người cha mặc trang phục nhà Đường bằng lụa trắng, còn cô bé thì mặc bộ sườn xám trẻ em cùng màu, trông rất duyên dáng.
Riêng khoản trang phục thôi hai cha con này đã chiếm được ưu thế.
Đào Đào ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng nghỉ, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn trước mặt. Cô không hiểu Trình Quý Hằng lấy cảm hứng từ đâu mà lại hóa trang thành như vậy. Đơn giản chiếc áo sơ mi trắng vẫn tốt hơn mặc vest da và đội tóc giả! Chồng cô vốn đẹp trai mà, sao hắn cứ chọn một tạo hình có xu hướng lệch lạc như vậy! Nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích.
Hai cha con đàn tỳ bà đạt được 286 điểm.
Số ba lên sân khấu là hai cha con hát bel canto. Họ song ca một đoạn kinh điển trong vở “The Phantom of the Opera” và nhận được số điểm cao nhất từ
ban giám khảo là 54 điểm. Tổng số điểm cũng cao nhất, 301 điểm.
Số bốn là hai cha con vừa đàn ukulele vừa hát một bài khá mới mẻ và vui nhộn, ghi được 272 điểm.
Số năm chính là ban nhạc Búp Bê Matryoshka ma quái.