Cuộc thi ca hát cha con nhân Ngày Của Cha sẽ được phát sóng trực tiếp, vì vậy địa điểm thi là trường quay của đài truyền hình Đông Phụ.
Cuộc thi sẽ bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều. Trường mẫu giáo yêu cầu các thí sinh có mặt ở trường quay trước 1:30 để hóa trang trước khi lên sân khấu.
Sau khi ăn trưa Đào Đào và Trình Quý Hằng đưa con đi dạo, khi đó vẫn chưa đến 1 giờ.
Hiệu trưởng đã thông báo trước rằng người mẹ phải đến phòng riêng trong lúc chồng con biểu diễn. Căn phòng có sẵn TV treo tường. Khi đó camera sẽ ghi lại những biểu cảm, phản ứng của người mẹ khi xem biểu diễn. Xem xong người dẫn chương trình sẽ phỏng vấn người mẹ về cảm xúc cũng như nhận xét về màn trình diễn của chồng và con mình.
Khi Đào Đào biết mình phải quay phim và phỏng vấn, cô cảm thấy rất khó xử. Không phải vì cô ngại đứng trước máy quay hay trả lời phỏng vấn, mà là... cô thật sự không giỏi đóng kịch đến vậy. Cô không có khả năng thể hiện cảm xúc nào khác để che giấu nỗi kinh hãi khi hai cha con lên sân khấu hát. Trước mặt đông đảo khán giả, cô không nên có bất cứ biểu lộ tiêu cực nào.
Khó quá, thật sự khó quá. Chỉ nghe hai cha con tập hát mấy ngày qua đã khiến cho cô gần như bị PTSD.
Có thiếu gì nhạc để chọn, tại sao hắn nhất định phải chọn một bài punk rock? Theo hắn nói, là để tạo bầu không khí sôi nổi, huy động sự hưởng ứng của khán giả để đạt được số điểm cao nhất.
Tiếc là giọng hát của hai cha con còn thiếu tám nốt nhạc, kết hợp với phong cách punk rock càng tăng độ sát thương lên gấp đôi, khi họ song ca thì sức sát thương nhân lên gấp bốn lần, còn khốc liệt hơn Lục Chỉ Cầm Ma.
Điều đáng sợ hơn nữa là Trình Quý Hằng đã thuê thầy giáo dạy guitar. Hắn nói là để tạo hiệu ứng trên sân khấu, nhưng Đào Đào biết rõ hắn chỉ xem đó là trò vui thôi. Con gái hắn cũng vậy. Hai cha con muốn quậy phá một phen. Cô chỉ thấy tội cho thầy dạy guitar. Nửa tháng nay đã đổi ba người thầy, người nào người nấy đều đáng thương.
Mỗi khi Đào Đào nghĩ đến khán thính giả, cô đều cảm thấy áy náy, tự trách và khổ sở. Họ là những người vô tội, tại sao phải gánh chịu hình phạt tàn khốc như vậy?
Nhưng đau khổ nhất chính là người anh em tốt của chồng cô, lão Quý.
Các gia đình tham gia cuộc thi được ưu tiên mời người thân, bạn bè đến làm khán giả. Gia đình cô đã mời vợ chồng Quý Sơ Bạch.
Quý Sơ Bạch quá hiểu Trình Quý Hằng, bởi vậy anh ta không muốn đi chút nào. Khổ nỗi vợ anh ta là Trần Tri Dư lại hiếu kỳ, nhất định phải đi cho biết. Quý Sơ Bạch đành phải ngậm đắng nuốt cay đưa vợ đến trường quay xem náo nhiệt.
Đào Đào và Trần Tri Dư khá thân thiết. Trong một lần đi mua sắm Trần Tri Dư lỡ miệng nói với cô là Quý Sơ Bạch đã lên mạng mua hai bộ nút bịt tai chống ồn…
Đào Đào không trách Quý Sơ Bạch, thậm chí rất đồng cảm với anh ta. Nếu không phải lên TV thì cô chắc chắn sẽ mua cho mình một bộ. Cô cũng chân thành khuyên Trần Tri Dư hãy làm theo lời của lão Quý mà đeo nút bịt tai vào. Nhưng con người luôn có tâm lý phản nghịch. Người khác nói không nên thì Trần Tri Dư càng phải làm cho bằng được.
Khác với bề ngoài chín chắn và điềm đạm, Trần Tri Dư có tính cách cao ngạo và hơi nổi loạn, cho nên cô ta bỏ ngoài tai lời khuyên của Đào Đào, “Tại sao tôi phải đeo nút bịt tai? Cô cũng đâu có đeo.”
Đào Đào: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.” Cô tìm một lời nói có sức thuyết phục hơn: “Cô có biết tiếng khóc của cây khoai ma trong truyện Harry Potter không?”
Trần Tri Dư gật đầu.
Đào Đào: “Khủng khϊếp như vậy đó."
Trần Tri Dư: “...”
Quá tuyệt! Cô ta lại càng muốn nghe hơn nữa.
Đối với Đào Đào mà nói thời gian trôi qua quá nhanh. Trong nháy mắt đã đến ngày cô miễn cưỡng theo chồng con đến dự thi. Dù muốn dù không thì họ vẫn là một gia đình đoàn kết.
Vì phải xuất hiện trước ống kính nên cô ăn mặc hơi khác mọi khi, nhưng vẫn không trang điểm đậm hay mang giày cao gót, chỉ mặc một bộ váy xinh xắn, mang túi xách gọn gàng, và làm kiểu tóc mới.
Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ đều đeo túi đàn guitar trên vai. Khi ra khỏi nhà Đào Đào mới phát hiện hai người còn mang túi đôi kiểu thể thao màu đen trông rất sành điệu. Cô bất mãn hỏi: “Hai người mua túi mà không có phần của em sao?”
Trình Quý Hằng vội giải thích: “Không phải mua, là quà tặng kèm với trang phục biểu diễn.”
Bánh Sữa Nhỏ gật gù, “Mẹ không có trang phục biểu diễn, cho nên không có quà."
Đào Đào càng kinh ngạc hơn, “Lại có trang phục đặc biệt nữa à?”
Hai cha con cùng gật đầu.
Đào Đào: “Sao không cho mẹ xem?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Không được. Ba nói đây là bí mật sân khấu.”
Đào Đào: “...”
Với trình độ quậy phá của hai người, không cần bí mật sân khấu, chỉ cần cái miệng thôi cũng có thể làm nổ tung hiện trường.
Cô thở dài thườn thượt, lấy mũ, kính râm và khẩu trang trong túi ra, cẩn thận đội lên đầu rồi đeo lên mặt – mặc dù không được mang những thứ này trước ống kính, nhưng ít ra cũng có thể che mặt khi ngồi dưới hội trường. Ừm, có thể đeo trước và sau khi hai cha con họ biểu diễn, nhất là sau khi. Điều an ủi duy nhất chính là kênh dành cho thiếu nhi không có nhiều người xem. Số người xem truyền hình trực tiếp lại càng ít hơn.
Việc cô “vũ trang đầy mình" đã làm dấy lên sự bất bình của hai cha con.
Trình Quý Hằng là người đầu tiên tỏ ra không hài lòng. Hắn nhìn cô bằng đôi mắt ai oán, "Sao bỗng dưng lại đeo khẩu trang? Anh và con làm em thấy mất mặt à?"
Đào Đào: “...”
Một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô.
Bánh Sữa Nhỏ chu môi, “Mẹ! Mẹ đừng như vậy, con và ba rất buồn!”
Đào Đào: “...”
Tiếng chuông cảnh báo càng lúc càng gay gắt, khiến cô không thể nào làm ngơ được. Đào Đào như con cá mắc câu, cố sức vùng vẫy cho đến giây phút cuối cùng. Cô giả vờ bình tĩnh, nhìn Trình Quý Hằng nói: “Bên ngoài nóng quá, em sợ bị say nắng.”
Trình Quý Hằng: “Chúng ta ngồi xe.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Trong xe có máy điều hòa. Mẹ không cần ra ngoài nắng, mẹ sẽ không bị say nắng.”
Đào Đào: “...”
Thôi được. Họ thắng, cô thua.
Để tránh xảy ra án mạng, Đào Đào đầu hàng vô điều kiện. Cô thở dài rồi chậm rãi cởi mũ, khẩu trang, kính râm. Thế là xong.
...
Nơi ghi hình cuộc thi là một trường quay trên tầng 7 của đài truyền hình Đông Phụ. Trong khi các cha con đang thay đồ, người mẹ được đưa đến phòng khách ngồi chờ. Trong phòng khách đặt rất nhiều bàn kính tròn. Mỗi bàn đều có một đĩa thức ăn nhẹ và một đĩa trái cây, còn có bốn chiếc ghế được kê bên cạnh.
Bởi vì Đào Đào đến khá sớm nên trong phòng chỉ có Tô Nhan và Thất Thất hai mẹ con. Cô vẫy tay chào rồi tới thẳng bàn của họ. Tô Nhan cũng tươi cười vẫy tay chào cô.
Đào Đào vừa ngồi xuống Tô Nhan đã nhỏ giọng hỏi: "Đã mấy tháng rồi?"
Đào Đào giật mình mở to mắt nhìn Tô Nhan, "Làm sao cô nhìn ra? Chồng tôi còn chưa biết."
Tô Nhan: “Dáng đi khác trước kia, nước da cũng khác.” Kỳ thật cô ta cũng không biết cụ thể là như thế nào, chỉ nói theo trực giác của người làm mẹ.
Đào Đào đặt tay lên bụng mình, cười đáp: “Chưa đầy hai tháng.” Cô ghé tai Tô Nhan, nói rất nhỏ: “Tôi biết từ nửa tháng trước, nhưng còn chưa nói với anh ấy. Tôi định cho anh ấy một món quà bất ngờ trong Ngày Của Cha.”
Tô Nhan thán phục, “Cô kín miệng thật!”
Đào Đào: “Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Trong nửa tháng nay cô không dám quan hệ vợ chồng với hắn. Cô viện cớ là do học hành quá mệt nhọc, không muốn làm chuyện đó.
Tô Nhan: “Lần này cô mong con trai hay là con gái?”
Đào Đào: “Tôi có hỏi chồng tôi rồi, anh ấy mong con trai, chủ yếu là vì không muốn gả đi một đứa con gái nữa."
Tô Nhan: “Đàn ông ai cũng như nhau. Khi tôi mang thai Thập Ngũ chồng tôi cũng nói như vậy.”
Đào Đào thở dài, “Chỉ sợ làm anh ấy thất vọng thôi. Tôi có linh cảm lần này sẽ là con gái."
Tô Nhan: "Nếu thật là con gái thì tốt biết mấy! Ngoan ngoãn và hiểu chuyện giống như Bánh Sữa Nhỏ của cô, không có phá phách như Thập Ngũ nhà tôi.”
Đào Đào: “Tôi thấy Thập Ngũ cũng biết nghe lời lắm.”
Tô Nhan: “Chỉ khi nó ở nhà cô thôi.”
Đào Đào phì cười.
Hai người đang trò chuyện thì một người phụ nữ xinh đẹp bước vào phòng. Cô ta dáng cao cao, đôi môi đỏ mọng, mái tóc xoăn sóng xõa trên vai, trên người mặc chiếc váy đen mềm mại quyến rũ theo đúng phong cách người đẹp xứ Cảng Thơm.
Tô Nhan đang ngồi hướng về phía cửa nên nhận ra người phụ nữ mới đến. Cô ta mỉm cười vẫy tay, đồng thời nói với Đào Đào: "Tri Dư tới rồi."
Đào Đào lập tức quay lại vẫy tay. Trần Tri Dư thấy vậy liền đến ngồi cùng bàn với họ.
Đào Đào: "Lão Quý nhà cô đâu rồi?"
Trần Tri Dư: “Anh ấy đang đứng ngoài cửa.”
Đào Đào: “Sao lại không vào?”
Trần Tri Dư: “Trong này toàn là phụ nữ với trẻ em, anh ấy ngại.”
Đào Đào và Tô Nhan đều thấy buồn cười.
Trần Tri Dư: “Chồng của các cô đâu?”
Đào Đào: “Còn trong phòng thay đồ.”
Tô Nhan: “Hôm nay cho lão Quý nhà cô trải nghiệm một chút, để sau này đưa con lên sân khấu trình diễn.”
Nghĩ đến chồng và con trai, nụ cười Trần Tri Dư trở nên dịu dàng hơn, “Phải đợi thêm vài ba năm nữa, thằng bé vẫn chưa đầy một tuổi.”
Đào Đào: “Cũng gần một tuổi rồi phải không?”
Trần Tri Dư gật đầu, “Tháng sau là bé tròn một tuổi.”
Tô Nhan: “Hai người có nghĩ tới sinh thêm đứa nữa không?”
Trần Tri Dư: “Chưa đâu, chờ thằng bé lớn hơn một chút đã." Cô ta chợt nhớ ra một chuyện, nhìn Đào Đào hỏi: “Cô không phải muốn đứa thứ hai sao?"
Đào Đào mỉm cười sờ bụng mình, "Đã có rồi."
Hai mắt Trần Tri Dư vụt sáng, “Thật không?"
Đào Đào: “...”
Sao trông cô ta còn vui mừng hơn cả cô nữa?
Tô Nhan mím môi nhịn cười, hoàn toàn hiểu được tâm tình của Trần Tri Dư.
Lúc này điện thoại di động của Đào Đào đột nhiên rung lên, cô cầm lên xem.
Ông xã lắm chiêu:【 Anh và con đã hóa trang xong rồi, em có muốn xem không? 】
Đào Đào:【 Không phải là bí mật sân khấu sao? 】
Ông xã lắm chiêu:【 Em là người cha con anh yêu nhất, cho nên em được xem trước. 】
Đào Đào mỉm cười. Quả thật cô có chút tò mò, vì vậy quyết định đi xem thử. Cô chào Tô Nhan và Trần Tri Dư rồi đi tìm Trình Quý Hằng.
Đào Đào vừa đi thì Trần Tri Dư nóng lòng hỏi Tô Nhan: “Họ sinh con trai hay con gái?”
Tô Nhan: “Đào Tử có linh cảm là con gái.”
Trần Tri Dư phấn khích thốt lên, “Tuyệt! Thật sự quá tuyệt!”
Tô Nhan: "Chúc mừng cô."
Trần Tri Dư: “Cảm ơn. Đây đúng là tin vui đối với gia đình chúng tôi."
…
Phòng thay đồ nằm cạnh phòng khách. Đào Đào vừa bước vào đã nhìn thấy hai cha con.
Trình Quý Hằng mặc áo vest đen, quần jean rách, giày bốt nạm đinh, vẽ mắt khói đen, đội mái tóc giả bù xù, còn đeo cây đàn guitar trước ngực, trông cực kỳ man dại.
Một lớn một nhỏ, nét mặt giống hệt nhau, trang phục giống nhau, hóa trang cũng giống, cùng một phong cách nổi loạn và lập dị.
Ngay cả cái tên cũng vậy. Họ tự xưng là ‘Búp Bê Matryoshka*.’
Đào Đào chỉ muốn đào một cái hố rồi vùi đầu vào trong đó. Gần tới giờ phát sóng trực tiếp rồi, cô phải làm sao đây...
_____
*Búp bê Matryoshka là một loại búp bê đặc trưng của nước Nga. Một bộ gồm nhiều con búp bê rỗng ruột có kích thước từ nhỏ đến lớn. Con nhỏ nằm trong bụng con lớn, con lớn nằm trong bụng con lớn kế tiếp, rồi tiếp tục như vậy. Trình Quý Hằng chọn cái tên này để nói lên quan hệ cha con cũng như mức độ đáng yêu của hai người. Búp bê Matryoshka còn có một ý nghĩa mà Trình Quý Hằng có lẽ cũng không biết. Nó ám chỉ những người hay sinh chuyện, từ chuyện này đẻ ra chuyện khác.