Mật Đào

Chương 76: Ngày Lễ Thiếu Nhi (Ngoại Truyện)

Kết thúc tuần trăng mật, gia đình nhỏ trở về với cuộc sống giản dị nhưng ấm áp ở Đông Phụ. Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo, Đào Đào chuẩn bị thi tuyển nghiên cứu sinh, Trình Quý Hằng đi làm kiếm tiền nuôi vợ con.

Trong nháy mắt đã tới tháng 6.

Trường mẫu giáo nghỉ vào ngày lễ Thiếu nhi Quốc tế. Lúc đó Bánh Sữa Nhỏ rất vui vì ba mẹ đã hứa đưa nó đi sở thú và ăn món bít tết mà nó thích nhất.

Hôm trước ngày lễ Trình Quý Hằng về rất sớm để đưa Bánh Sữa Nhỏ đi ăn bít tết. Về đến nhà hắn mới biết con gái không có ở nhà. Hôm nay là chủ nhật, nó có thể đi đâu đây?

Trong nhà chỉ có Đào Đào và dì giúp việc. Dì đang giặt quần áo ở tầng dưới, còn Đào Đào ở trên lầu ôn bài. Hắn không muốn quấy rầy việc học hành của cô nên hỏi dì xem Bánh Sữa Nhỏ ở đâu. Câu trả lời của dì là: “Con bé không chịu để yên cho mẹ học. Đào Tử gửi nó cho nhà họ Bạch rồi.”

Đào Đào không quen được gọi là “phu nhân,” cho nên bảo dì cứ gọi cô là Đào Tử được rồi.

Nhắc tới nhà họ Bạch Trình Quý Hằng rất khó chịu. Đào Đào làm vậy chẳng phải đưa dê vào miệng cọp sao?

"Tôi đón nó về ngay.” Nói xong, hắn chuẩn bị ra ngoài.

Dì giúp việc vội vàng nói: "Đào Tử có đặt cho con bé một cái bánh kem, hứa với nó khi về nhà sẽ có bánh kem ăn. Bây giờ bánh còn chưa được đưa tới.”

Trình Quý Hằng thở dài bất lực. Vậy thì phải làm theo ý vợ, kiên nhẫn ở nhà chờ. Nhận được bánh rồi hắn sẽ lập tức đi đón Bánh Sữa Nhỏ.

Hắn ra phòng khách ngồi, trong lúc chờ đợi lấy điện thoại di động ra xem.

Trên bàn trà trước mặt hắn có một chiếc hộp thủy tinh đựng đầy bánh, nắp hộp có dán mảnh giấy tròn màu hồng với nét chữ ngoằn ngoèo bằng bút chì xanh: "Quà tặng." Bên cạnh hàng chữ còn có hình vẽ bằng bút chì màu rất đáng yêu, là một đóa hoa vàng với lá xanh.

Vừa nhìn đã biết là tác phẩm của Bánh Sữa Nhỏ.

Những chiếc bánh trong hộp hình dạng không đồng đều. Có cái to, cái nhỏ, cái tròn, cái dẹt, rõ ràng là do chính tay con bé làm.

Đương nhiên là làm riêng cho ba!

Thì ra con gái đã chuẩn bị cho hắn món quà bất ngờ này. Người làm ba như hắn cảm động muốn rơi nước mắt. Hắn bỏ điện thoại xuống, nhanh chóng mở nắp hộp, bốc một cái bánh cho vào miệng.

Giòn và ngọt, tan ngay trong miệng.

Trình Quý Hằng thấy đây là miếng bánh ngon nhất hắn từng ăn. Trên đời này không có gì ngon hơn!

Đào Đào học hành rất có kỷ luật, bắt đầu từ 2 giờ cho tới 5 giờ chiều không ngừng nghỉ. Sau đó cô xuống lầu tìm chút trái cây ăn để bổ sung năng lượng.

Khi cô vào phòng khách thì Trình Quý Hằng đã ăn gần hết hộp bánh.

Đào Đào hốt hoảng kêu lên: “Sao anh lại ăn hết bánh của con?”

Trình Quý Hằng ngơ ngác, "Cái này không phải cho anh sao?"

Đào Đào: "Ai nói là cho anh? Đây là quà lễ Thiếu nhi mà Bánh Sữa Nhỏ làm cho anh Bạch Bạch của nó!"

Trình Quý Hằng: “...”

Đào Đào thở dài, “Em và con đã chuẩn bị cả một buổi.”

Trình Quý Hằng mất hết bình tĩnh, "Hai người làm bánh cả buổi mà chỉ làm có một hộp? Có ai nhớ tới anh không? Tại sao lại đối xử với anh như vậy?”

Đào Đào: “...”

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu cô.

Để tránh xảy ra án mạng, cô vuốt giận cho hắn, lấp liếʍ nói: “Tại không có đủ nguyên liệu mà thôi. Em đã đặt cho anh cái bánh kem, lát nữa sẽ có người mang tới!”

Trình Quý Hằng mặt lạnh như tiền, vạch trần lời nói dối của vợ: “Dì nói bánh đó đặt cho Bánh Sữa Nhỏ.”

Đào Đào: “...”

Trình Quý Hằng khẽ thở dài, yếu ớt tựa lưng vào ghế sô pha. Hắn cụp mắt xuống, ủ rũ nói: “Không trách được em. Là lỗi của anh, là anh chưa làm tốt vai trò của người chồng và người cha, hai người không nhớ tới anh cũng phải. Em đừng tự trách, cũng không cần lo cho anh. Anh chỉ là hơi khó chịu, lát nữa sẽ không sao."

Một giọng nói yếu đuối, tủi thân.

Một vẻ mặt buồn bã, cô độc.

Tuy đây không phải lần đầu, Đào Đào vẫn không có cách nào cưỡng lại ma lực của bạch liên hoa hắn. Cô áy náy ngồi xuống bên cạnh hắn, an ủi: “Không phải là em không để ý đến cảm giác của anh. Em lúc nào cũng nghĩ đến anh. Vì đây là lễ Thiếu nhi nên em chỉ tặng quà cho con. Em cũng chuẩn bị sẵn quà cho anh vào Ngày của Cha.”

Trình Quý Hằng giữ nguyên vẻ mặt đáng thương, “Có thật không?”

Đào Đào gật đầu, "Thật!"

Trình Quý Hằng: “Vậy quà của anh là gì?”

Đào Đào: “Bí mật, đến lúc đó mới cho anh biết.”

Trình Quý Hằng đâu dễ bị mua chuộc như vậy, hắn còn đòi hỏi: "Hôn anh có được không? Nếu em không muốn anh cũng không ép, nhưng được em hôn anh sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Đào Đào bất đắc dĩ hôn lên má hắn, “Được chưa?"

Trình Quý Hằng cố nhịn cười, “Vẫn còn hơi khó chịu."

Đào Đào lườm hắn, “Anh chỉ giỏi giả vờ thôi.” Nhưng cô vẫn hôn hắn.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Trình Quý Hằng đứng bật lên: “Anh đi mở cửa!"

Đào Đào: “...”

Trong lòng hắn bây giờ không còn cô nữa, chỉ có con gái thôi.

Trình Quý Hằng còn tưởng là người tới giao bánh, nhưng khi xem video giám sát, gương mặt đang tươi rói của hắn chợt trở nên u ám.

Trên video là một chiếc ô tô điện nhỏ nhắn dành cho trẻ em. Xe mui trần màu đen, trên mui còn có biểu tượng thương hiệu Bentley, trông thật oai. Ngồi ghế lái là Thập Ngũ con trai nhà họ Bạch. Bánh Sữa Nhỏ ngồi bên ghế phụ.

Trông hơi giống… cái gì nhỉ?

Giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ vang lên trên video: “Mẹ ơi, anh Bạch Bạch đưa con về. Mẹ mở cổng đi.”

Hôm nay Bánh Sữa Nhỏ trông đặc biệt vui, còn có chút hồi hộp và mắc cỡ của một cô bé chưa lớn.

Trái tim Trình Quý Hằng bỗng dưng đau nhói. Người ta nói con gái lớn rồi sẽ không cần ba nữa. Con gái hắn chỉ mới có bốn tuổi mà đã như vậy rồi, sau này cuộc đời của hắn sẽ đi về đâu?

Cho dù đau khổ đến thế nào đi nữa hắn vẫn phải mở cửa cho con. Hắn thở dài rồi nhấn nút.

Cánh cổng từ từ mở ra. Thập Ngũ không cho xe chạy vào ngay mà nói với cô bé ngồi bên cạnh: “Anh lái xe, em ngồi cho vững nha.”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ!"

Thập Ngũ nhấn nút khởi động, chiếc xe nhỏ chạy bon bon trên con đường dẫn đến cửa biệt thự.

Trình Quý Hằng đứng ngoài cửa, mặt không đổi sắc nhìn chiếc xe lao tới chỗ mình.

Thập Ngũ đạp phanh, cởi dây an toàn, định xuống xe mở cửa cho Bánh Sữa Nhỏ. Nhưng Trình Quý Hằng lại nhanh tay hơn. Hắn cúi người bế con gái ra khỏi xe.

Giả vờ ga lăng mở cửa xe cho con gái hắn à? Nằm mơ!

Thập Ngũ ngơ ngác nhìn người nó gọi là chú Trình.

Trình Quý Hằng ôm con gái không buông, nói với cậu bé trước mặt: "Cảm ơn con đã đưa Bánh Sữa Nhỏ về. Con cũng về nhà nhanh đi, đừng để ba mẹ phải lo lắng."

Thập Ngũ: “Không sao đâu chú Trình, ba bảo con đưa Bánh Sữa Nhỏ về. Ông nội nói cho con ở lại đây chơi.”

Trình Quý Hằng: “...”

Thằng nhóc này còn nhỏ mà từ khi nào đã học được cách đánh phủ đầu người lớn? Còn dám mang ông nội nó ra đè hắn nữa à? Sau này lớn lên thì sẽ như thế nào đây?

Lúc này Bánh Sữa Nhỏ chợt nhớ tới một chuyện. Nó vội nói: "Ba ơi, thả con xuống. Con có cái này muốn nói với anh Bạch Bạch.”

Trình Quý Hằng: “...”

Hắn thật sự đã bị con gái vứt bỏ rồi sao? Tuy trong lòng rất buồn nhưng hắn vẫn làm theo lời con, đặt nó xuống.

Bánh Sữa Nhỏ cười với Thập Ngũ, “Em có quà cho anh.”

Thập Ngũ vừa ngạc nhiên vừa thích thú, “Là cái gì?"

Bánh Sữa Nhỏ: “Em dẫn anh đi xem!”

Hai đứa trẻ vui vẻ nắm tay nhau chạy vào nhà, bỏ lại Trình Quý Hằng một mình đứng ngoài cửa. Hắn thở dài, rồi lê bước đi theo.

Bánh Sữa Nhỏ nhớ trước khi ra ngoài nó đã để hộp bánh trên bàn trà. Khi tới đó nó mới phát hiện bánh đã bị ăn gần hết!

Nó tròn xoe đôi mắt, nhìn mẹ đang ngồi trên ghế sô pha, “Mẹ ơi, bánh của con đâu rồi?”

Đào Đào: “...”

Cô biết rõ thủ phạm là ai, nhưng lại không thể tố cáo chồng mình trước mặt con.

Lúc này Trình Quý Hằng bước vào phòng khách. Hắn ngồi xổm trước mặt con gái, ra vẻ áy náy nói: “Là lỗi của ba. Hôm nay ba bận quá, chưa có gì trong bụng, thấy trên bàn có bánh nên ba ăn cho đỡ đói. Ba không biết đây là quà cho Thập Ngũ, nếu biết trước ba đã không ăn. Xin lỗi con, nhưng ba thật sự rất đói.”

Đào Đào: “...”

Đồ lừa gạt! Nếu biết trước hắn sẽ ăn càng nhanh, ăn không chừa miếng nào!

Bánh Sữa Nhỏ rơm rớm nước mắt. Nó cảm thấy có lỗi vì không có quà tặng cho anh Bạch Bạch nữa. Nó cũng thấy thương ba, ba nhất định rất đói.

Nó sụt sịt mũi, nói với ba: “Không sao, con tha thứ cho ba. Lần sau ba phải hỏi con trước khi ăn bánh nha."

Trình Quý Hằng gật đầu hứa: “Ừ, lần sau ba sẽ hỏi trước.” Hắn nhìn Thập Ngũ đang đứng bên cạnh, “Con đừng giận Bánh Sữa Nhỏ, đều là lỗi của chú. Con cũng đừng trách Bánh Sữa Nhỏ, chuyện này không liên quan gì đến con bé.”

Đào Đào chết lặng... Hắn không những trà mà còn là thứ trà Long Tỉnh lâu năm hiếm thấy trên đời này.

Bánh Sữa Nhỏ sốt ruột nói: “Không, không phải lỗi của ba, là ba đói thôi!”

Thập Ngũ nói: “Không sao, anh không giận chú Trình. Không phải lỗi của hai người, là lỗi của anh. Anh không biết làm bánh tặng em, chỉ có một gói kẹo."

Hai mắt Bánh Sữa Nhỏ sáng lên, "Thật sao?"

Thập Ngũ gật gật đầu: "Thật. Ngày mai đưa cho em."

Bánh Sữa Nhỏ cười híp mắt, "Cám ơn anh Bạch Bạch!"

Thập Ngũ cũng cười thật tươi, "Không cần cám ơn, chúng ta là bạn."

Bánh Sữa Nhỏ: "Hôm qua mẹ mua cho em búp bê mới. Chúng ta chơi trò ‘gia đình’ nha!"

Thập Ngũ: “Ừ!"

Nói xong, hai đứa trẻ nắm tay nhau chạy đi mất.

Sắc mặt Trình Quý Hằng tối sầm. Hắn tức tối nói: "Tại sao lại trở thành lỗi của nó? Nó vừa nói không chuẩn bị quà, quay lại một cái nói tặng kẹo."

Đào Đào cười đến chảy nước mắt. Đúng là vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn.

Trình Quý Hằng: “Thằng bé đó quá xảo quyệt!”

Đào Đào đưa tay lau nước mắt, "Anh ăn bánh của người ta, còn giả vờ đáng thương trước mặt con gái, chiếm hết sự quan tâm của nó, lại không cho phép thằng bé đánh trả à?"

Trình Quý Hằng: “Nó mới có năm tuổi mà đã ghê gớm như vậy rồi, sau này lớn lên thì làm sao đối phó đây?”

Đào Đào an ủi hắn: “Anh nên nghĩ thoáng một chút, nó là con rể tương lai, cũng xem như là con trai anh. Có chút bản lĩnh cũng là chuyện tốt mà.”

Trình Quý Hằng: “...”

Cô như vậy là an ủi hắn sao? Thôi đừng an ủi thì tốt hơn.

Hắn thở dài mệt mỏi, ngồi phịch xuống ghế sô pha, “Mới đây thôi mà anh đã thấy mình già đi 20 tuổi, đã gần 50 rồi mà chẳng có ai quan tâm anh.”

Nhìn bộ dạng thiểu não của hắn mà Đào Đào phì cười.

Trình Quý Hằng vòng tay ôm vai cô, nghiêm túc nói: “Anh thật không muốn sinh thêm con gái. Nghĩ đến tương lai nó cũng bị thằng nhóc nào đó lừa gạt, tim anh đau lắm.”

Đào Đào vô thức đặt tay lên bụng mình, ngước mắt nhìn hắn, “Lỡ như lại là con gái thì sao?”

Trình Quý Hằng: "Thì anh cười trong nước mắt chứ biết sao bây giờ."

Đào Đào cười khúc khích, cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều. Sống chung với hắn, mỗi ngày đều là một niềm vui.

Hai người ôm lấy nhau nằm trên sô pha. Rất lâu sau, Đào Đào đẩy hắn ra, ngồi dậy nói: “Em đi gọt trái cây cho bọn nhỏ.” Vừa rồi cô đã rút được bài học xương máu. Để tránh cho hắn nổi loạn cô nhanh miệng thêm một câu: “Anh cũng ăn một ít nhé.”

Trình Quý Hằng nghe vậy rất hài lòng, “Anh biết, bà xã yêu anh nhất.”

Đào Đào lườm hắn một cái rồi xuống bếp. Cô gọt trái cây chia ra thành hai đĩa. Một đĩa mang lên phòng cho hai đứa trẻ, đĩa còn lại mang đến phòng khách cho Trình Quý Hằng.

Hắn đang ngồi xem điện thoại di động. Đào Đào ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy điện thoại của mình ra, tình cờ nhận được tin nhắn WeChat từ giáo viên chủ nhiệm của Bánh Sữa Nhỏ…

【Đã sắp đến Ngày Của Cha rồi. Để nâng cao tinh thần gia đình đoàn kết, cũng như mang cho các em một tuổi thơ tươi đẹp, nhà trường sẽ tổ chức cuộc thi ca hát cha con vào Ngày Của Cha. Cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp trên kênh thiếu nhi của đài truyền hình. Để tham gia thi đấu xin vui lòng đăng ký trong nhóm. 】

Đào Đào chỉ liếc sơ qua tin nhắn, cảm thấy không có gì đáng nhắc đến.

May là cuộc thi ca hát cha con này không liên quan gì đến gia đình cô, bằng không thì mất hết mặt mũi. Đã vậy còn phát sóng trực tiếp cho cả thế giới xem nữa chứ.

Cô không hề có ý định để cho Trình Quý Hằng và Bánh Sữa Nhỏ tham gia cuộc thi như vậy.

Cô vừa đặt điện thoại xuống thì màn hình chợt sáng lên. Trong nhóm có tin nhắn mới. Người gửi là phụ huynh đầu tiên tích cực tham gia.

Ba của Đào Đa Lạc:【Giáo viên, cha con Đào Đa Lạc chính thức đăng ký. 】

Đào Đào: “… … …”