Mật Đào

Chương 75: Đại Gia Đào (Ngoại Truyện)

Sau khi trải nghiệm lời tỏ tình trong hai hoàn cảnh khác nhau, Đào Đào như bị nghiện.

Trong tài khoản còn lại 300 kim tệ. Mỗi lần trải nghiệm phải trả 100 kim tệ, là một con số không hề nhỏ. Không biết có bán dịch vụ trọn gói không?

Nghĩ đến đây, Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng bằng đôi mắt sáng ngời, “Đã dùng thử rồi, bây giờ em mua sản phẩm có được không?”

Trình Quý Hằng nghiêm túc nói: “Muốn mua thì phải trả 1.000 kim tệ.”

Đào Đào hơi cau mày, rất không hài lòng với giá cả này, "Một ngàn quá đắt, rẻ hơn một chút có được không? Em là khách hàng lâu năm mà!"

Còn biết mặc cả nữa, xem ra quả đào ngốc này đã thông minh hơn một chút. Trình Quý Hằng nhịn cười, lắc đầu nghiêm mặt đáp: “Hệ thống từ chối thương lượng giá cả."

Đào Đào thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi.” Để nhanh chóng kiếm 1.000 kim tệ, cô nói liên tiếp hai lần: “Ông xã, em yêu anh. Đời này em không thể nào sống thiếu anh.” Đôi mắt cô lấp lánh, lời nói vừa dịu dàng vừa lấy lòng.

Một lần là 400, hai lần là 800, cộng thêm 300 có trong tay, tổng cộng là 1.100 kim tệ, đủ để mua một sản phẩm!

Trong lòng Đào Đào đã sớm có tính toán, nhưng lời nói của Trình Quý Hằng như một thau nước lạnh, dập tắt hết hy vọng của cô, “Xin lỗi Trình phu nhân, sau khi hệ thống được nâng cấp, số lần thưởng kim tệ trong vòng một tiếng đồng hồ đã bị hạn chế. Nếu phu nhân muốn dùng phương thức tương tự để nhận kim tệ, xin hãy chờ một tiếng sau.” Hắn còn nói thêm: “Quy tắc này chỉ hữu hiệu với hai phương thức bắt đầu với lời nói ‘Em yêu anh.’ Ba phương thức còn lại không có hạn chế.”

Đào Đào: “...”

Ba phương thức không bị hạn chế chẳng phải là ôm, hôn và làm chuyện vợ chồng với hắn sao?

Đồ lưu manh!

Cô tức tối, "Anh muốn ép em dùng thể xác để trao đổi!"

Trình Quý Hằng tỉnh như không, “Anh đã nói rồi, anh chỉ muốn xúc tiến quan hệ vợ chồng.”

Đào Đào: “Ai thèm quan hệ vợ chồng với anh, em chỉ muốn ăn!”

Bít tết sắp nguội rồi.

Cô cầm dao và nĩa lên, hung hăng tấn công miếng bít tết.

Trình Quý Hằng buồn cười với vẻ giận dỗi của cô. Hắn dụ dỗ: "Hôn anh một cái khó như vậy sao?"

Đào Đào ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Cô vừa cắt bít tết vừa kiêu ngạo nói: “Em không ưa anh, không muốn hôn!"

Cô ghim một miếng bít tết cho vào miệng, tình cờ liếc mắt về phía cửa phòng ngủ.

Là Bánh Sữa Nhỏ!

Bánh Sữa Nhỏ mới thức dậy đã không thấy ba mẹ đâu. Nó sợ đến muốn khóc, nhưng nghĩ lại mình là đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan sẽ không khóc. Nó tự mình trèo xuống chiếc giường lớn, lạch bạch đi tìm mẹ.

Nó nhìn thấy căn phòng đối diện có ánh đèn, liền ba chân bốn cẳng chạy về hướng đó. Vừa chạy vào nó đã thấy ba mẹ đang ngồi ăn tối. Họ không gọi nó ăn cùng!

Bị bắt quả tang, Đào Đào giật nảy mình. Phản ứng đầu tiên của cô là nhả miếng thịt bò trong miệng ra.

Trình Quý Hằng ngồi quay lưng về phía cửa cho nên chưa nhìn thấy Bánh Sữa Nhỏ. Thấy Đào Đào nhả miếng thịt bò, hắn hỏi: "Em sao vậy? Bít tết chưa đủ chín? Hay là không ngon?"

Đào Đào vội vàng uống ngụm nước, ngồi thẳng lưng, định nhắc khéo với hắn rằng nên đi gọi con gái dậy ăn tối. Nào ngờ cô chưa kịp nói gì thì Bánh Sữa Nhỏ đã hét toáng lên: “Ba mẹ giấu con ăn đồ ngon!”

Tiếng nói Bánh Sữa Nhỏ đầy uất ức và giận hờn, hai mắt nó đỏ hoe. Nó rất buồn vì ba mẹ không còn thương nó, không cho nó ăn đồ ngon.

Hai kẻ đang ăn lén hoảng hốt, lập tức đứng dậy nhanh chân đến bên con gái.

Trình Quý Hằng bế con lên, vừa lau nước mắt cho nó vừa dỗ dành: “Ba mẹ không giấu con. Bít tết vừa được mang tới, ba chưa kịp vào gọi con dậy."

Đào Đào gật đầu, "Đúng vậy, ba mẹ định đi gọi con!"

Bánh Sữa Nhỏ mím môi vạch trần lời nói dối của ba mẹ, “Con thấy mẹ đang ăn!”

Trình Quý Hằng: “Mẹ chỉ nếm thử thôi, xem có chín chưa. Nếu chín sẽ gọi con ra ăn.”

Bắt được ý của Trình Quý Hằng, Đào Đào nói theo: "Ừ, chỉ là nếm thôi."

Bánh Sữa Nhỏ sụt sịt mũi, “Thật sao?”

Hai vợ chồng gật đầu, "Thật!"

Bánh Sữa Nhỏ cuối cùng cũng chịu tin lời ba mẹ, “Được, con tha thứ cho hai người.”

Đào Đào và Trình Quý Hằng nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm. May là con bé còn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, muốn gạt nó không khó. Đợi nó lớn chút nữa thì sẽ không dễ dàng như vậy đâu.

Trước khi đến khách sạn, Trình Quý Hằng đã gọi điện cho lễ tân, yêu cầu họ chuẩn bị sẵn ghế trẻ em trong phòng ăn. Hắn đặt Bánh Sữa Nhỏ vào ghế, còn Đào Đào thì đi lấy bộ muỗng nĩa nhỏ dành riêng cho con.

Trên bàn chỉ có hai đĩa bít tết cho một bữa ăn dưới ánh nến.

Bánh Sữa Nhỏ nhìn phần bít tết của mẹ, rồi nhìn phần bít tết của ba, tự hỏi: “Cái nào là của con?”

Trình Quý Hằng lập tức nói: “Miếng bít tết quá lớn, cho nên ba gọi hai phần cho ba người chúng ta.”

Đào Đào tiếp lời: “Phần này mẹ ăn không hết. Con ăn với mẹ nhé."

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ.”

Đào Đào và Trình Quý Hằng lại thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy mệt mỏi. Sau khi có con muốn tìm lại thế giới riêng của hai người thật sự khó khăn vô cùng.



Khách sạn cũng cung cấp dịch vụ thuê xe hơi. Sáng hôm sau, Trình Quý Hằng lấy xe đưa vợ con đến nhà ông bà ngoại. Đó là một căn biệt thự xây bằng gạch đỏ, có sân trước sân sau, rất tiện nghi và thoải mái.

Trình Quý Hằng đậu xe trước sân.

Hắn không cởi dây an toàn ngay lập tức, chỉ ngồi bất động, hết nhíu mày rồi mím môi, hai tay nắm chặt vô lăng.

Nhận ra hắn đang căng thẳng, Đào Đào đặt tay mình lên mu bàn tay hắn, “Đừng quên anh còn có em và Bánh Sữa Nhỏ.”

Lòng bàn tay cô ấm áp, sưởi ấm trái tim hắn. Trình Quý Hằng nắm lấy tay cô, hít một hơi thật sâu, rồi cởi dây an toàn.

Một nhà ba người xuống xe. Đào Đào và Trình Quý Hằng mỗi người nắm một tay của con, cùng nhau đi tới cánh cổng sắt trước sân.

Vừa tới trước cổng Đào Đào liền nhìn thấy một đôi vợ chồng đầu tóc bạc phơ, dáng đi lọm khọm, khoác tay nhau từ trong nhà đi ra.

Nhìn rõ người đứng ngoài cổng, hai ông bà đều khựng lại.

Ông cụ là một người có dáng cao gầy. Ông trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng, hừ một tiếng tỏ vẻ chán ghét, rồi quay người trở vào trong. Bà cụ cũng đi theo.

Trình Quý Hằng đứng sững trước cánh cổng, đôi mắt dán chặt vào hai bóng lưng đang xa dần, vẻ mặt ảm đạm đến cùng cực.

Cảnh tượng này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhưng hắn vẫn không thể nào làm quen được. Ánh mắt họ nhìn hắn không chỉ đơn thuần là chán ghét. Từ lâu họ đã xem hắn là hung thủ, là kẻ đã hại chết mẹ mình. Mỗi khi hắn đến họ đều nhìn hắn sau cánh cổng khóa chặt, sau đó quay lưng bỏ đi. Hôm nay đến đây hắn đã đoán trước kết quả này.

Tuy nhiên, đời thường có những chuyện nằm ngoài dự tính của con người.

Ông bà cụ đi chưa được năm bước thì Đào Đào đột nhiên lên tiếng: "Dừng lại!”

Hai chữ mang theo cơn giận không hề che giấu.

Tôn trọng người lớn tuổi là đức tính tốt, nhưng chỉ khi những người đó đáng được tôn trọng. Đào Đào không chịu nổi những người không phân biệt phải quấy.

Trình Quý Hằng rất kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một quả đào cứng rắn như vậy.

Bánh Sữa Nhỏ cũng ngạc nhiên không kém. Nó ngước mặt nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn xoe.

Bước chân của ông bà cụ đã dừng lại, nhưng cơn giận của Đào Đào còn chưa tới điểm dừng. Giọng cô mạnh mẽ truyền qua chấn song của cổng, “Hai người thật là hồ đồ, thà tin một kẻ không ra gì chứ không tin tưởng cháu mình. Các người vốn không biết con rể các người là loại người gì, con gái các người đã sống ra sao. Con gái các người đã cố ý không nói cho các người biết những đau khổ cô ấy phải gánh chịu, để các người tưởng rằng cô ấy sống rất hạnh phúc. Hai người cho rằng Trình Ngô Xuyên là một người rể tốt sao? Hoàn toàn không phải. Con gái hai người đã bị nhà chồng đối xử quá tệ bạc!”

Chuyện này hai ông bà quả thật chưa từng nghe qua. Họ sang Anh đã lâu, định cư ở đây trước khi con gái lấy chồng, vì vậy họ không biết gì về cuộc sống của con sau này. Những gì họ biết đều dựa trên lời kể của con gái. Chỉ cần nghe con gái sống vui vẻ là họ yên lòng rồi.

Cho đến bây giờ, họ vẫn tin rằng con gái họ có một cuộc hôn nhân mỹ mãn và được con rể thương yêu chiều chuộng. Nếu không phải thằng quỷ nhỏ này nghịch ngợm rút ống thở của mẹ thì con gái họ sẽ mãi mãi sống trong hạnh phúc.

Sau khi nghe những lời này, họ chấn động quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng ngoài cổng.

Bản thân Trình Quý Hằng chưa bao giờ dám nói sự thật. Hắn biết ông ngoại bị yếu tim, cho nên luôn đắn đo lo ngại ông bị đả kích.

Hắn không ngờ Đào Đào lại một hơi nói ra hết. Hắn định ngăn cô lại, nhưng vừa nói hai chữ “Đào Tử” thì đã bị cô quát: “Im miệng!”

Trình Quý Hằng: “...”

Được rồi, hắn im.

Bánh Sữa Nhỏ nhìn ba với ánh mắt thương hại.

Đào Đào hít một hơi, tiếp tục nói: “Chồng tôi không nói sự thật là vì lo lắng cho sức khỏe của hai người. Nhà họ Quý cũng không nói bởi vì sợ hai người chịu không nổi. Nhưng tại sao chồng tôi phải một mình gánh chịu nỗi oan ức này? Lúc đó anh ấy mới có sáu tuổi, cho tới giờ cũng đã hơn 20 năm rồi. Cớ sao anh ấy phải tiếp tục chịu đựng? Anh ấy hiện tại đã có một đứa con gái và một gia đình. Ít ra đối với con gái chúng tôi, anh ấy cần có sự công bằng!”

Hai ông bà sững người nhìn cô, sốc đến mức không nói nên lời.

Đào Đào: “Hôm nay tôi phải nói cho rõ, chuyện đó không phải do chồng tôi làm mà là do con rể quý của hai vị gây ra!” Có Bánh Sữa Nhỏ ở đây, cô không tiện nói thẳng. “Nếu không tin tôi thì hai người hãy gọi điện cho nhà họ Quý để tìm hiểu xem con gái hai người đã sống như thế nào sau khi lấy chồng.”

Nói xong cô quay người bỏ đi.

Đi được vài bước, cô không thấy chồng con đi theo mình. Khi cô ngoảnh đầu mới thấy họ vẫn còn đứng đó, nhìn cô trân trối.

Một lớn một nhỏ, hai gương mặt giống nhau, biểu cảm cũng giống nhau, đều phiền phức như nhau.

Không đẹp mắt chút nào!

Đào Đào nổi nóng, "Hai người còn đứng đó làm gì? Qua đây!"

Hai cha con không dám trái lệnh, lật đật chạy theo hoàng hậu nương nương.

Trên đường đến Bảo tàng Anh, Trình Quý Hằng không dám hé môi nói một câu, lặng lẽ và chăm chú lái xe. Bánh Sữa Nhỏ cũng ngồi im ru.

Sau một lúc lâu Đào Đào mới nguôi giận. Nhận ra mình có hơi quá đáng, cô xấu hổ nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi em có dữ dằn quá không?”

Trình Quý Hằng đáp mà không cần suy nghĩ: "Không! Rất hiền, rất hiểu chuyện!"

Đào Đào vẫn còn ngượng ngùng, “Nhưng em lại thấy mình làm dữ quá.”

Trình Quý Hằng: “Đó không phải là dữ, mà là bá đạo. Hoàng hậu nương nương vì anh mà áp đảo quần thần, khiến cho anh yên tâm vô cùng.”

Nói đến đây, Đào Đào có chút tự hào, "Thật sao?"

Trình Quý Hằng gật đầu, "Thật."

Đào Đào thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu họ thật sự tin lời em nói, họ nhất định sẽ gọi điện cho chú Quý hỏi rõ chuyện này. Sau khi biết được sự thật, họ chắc chắn sẽ gọi điện cho anh. Nếu họ không gọi thì sau này chúng ta sẽ không đến đó nữa, chỉ lãng phí thời gian thôi. Còn nếu họ mời anh đến thì em và con sẵn sàng đi với anh. Cho dù thế nào đi nữa anh cũng đừng để chuyện này đánh gục.”

Trình Quý Hằng nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, “Bà xã, em thật tuyệt vời.”

Đào Đào bá đạo nói: “Anh là người của em, em sẽ không để cho người khác xem thường anh, nếu không mặt mũi của em để đâu đây?"

Trình Quý Hằng: “Đại gia Đào, đời này anh nguyện theo em, em phải bảo vệ anh cho thật tốt."

Đào Đào: "Anh yên tâm, em hứa sẽ không để anh chịu thiệt thòi."

Họ đến Bảo tàng Anh lúc 10 giờ sáng. Khoảng 1 giờ chiều, điện thoại di động của Trình Quý Hằng reo lên. Là ông bà ngoại hắn gọi tới.