Ngụy Cảnh Hòa không hề xấu hổ, còn rất nghiêm túc gật đầu: "Cha sẽ ngoan, Bình An cũng phải ngoan nha."
Chiến Chỉ Qua chợt hiểu ra lý do Bình An thân thiết với cha như vậy, có lẽ do người này đặt đứa trẻ ba tuổi ngang hàng với mình chăng?
"Vâng! Bình An sẽ ngoan!" Bình An nói ngoan là thật sự ngoan ngoãn đi ra ngoài cùng đại bá.
Sau khi Bình An rời đi, Ngụy Cảnh Hòa chắp tay từ tốn nói: "Tướng quân, dù triều Đại Ngu thế nào, tại hạ cũng chưa từng nghĩ dùng con mình để lấy lòng ai."
Chiến Chỉ Qua không kiên nhẫn ném công văn xuống bàn, nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa: "Cử nhân có thể làm quan."
Hắn ta chỉ muốn thử xem cốt khí người này, cũng tạm coi như qua.
Ngụy Cảnh Hòa lại chắp tay: "Bẩm tướng quân, tại hạ tài hèn học ít, khó gánh trọng trách."
"Hừ!" Chiến Chỉ Qua cười lạnh, lục trong đống công văn tìm ra lý lịch của hắn: "Mười bốn tuổi đỗ tú tài, mười sáu tuổi đỗ cử nhân, đều là án thủ, nếu thế này mà gọi là tài hèn học ít, ngươi còn muốn người khác đập đầu vào tường hay sao?"
"May mắn mà thôi." Vẻ mặt Ngụy Cảnh Hòa khiêm tốn.
"Ngươi cho rằng triều Đại Ngu sắp tàn, nên không đáng trung thành?"
Ngụy Cảnh Hòa lắc đầu: "Không dám phỏng đoán như vậy, chỉ là nhị lão trong nhà đã lớn tuổi, họ chạy nạn từ phương nam tới đây, thật sự chịu nhiều khổ cực. Cha từ thuở trẻ bị què chân không làm được gì, mẹ vì lạc mất muội muội mà buồn bực không vui, ca ca vừa mới góa vợ, còn có hai đứa cháu gái chưa đầy mười tuổi, Bình An lại không có mẹ, gia đình thật sự không thể thiếu tại hạ, hôm nay đến đây chỉ muốn xin từ chức mà thôi."
Chiến Chỉ Qua: ...
Thật thảm! Ép hắn làm quan thế này chẳng phải là mình có lỗi hay sao.
...
Bên ngoài, Ngụy lão đại thấy Bình An ngồi xổm dưới đất đếm kiến, thấy người trong huyện nha đang chuyển đồ liền qua phụ giúp luôn.
Bình An dùng que nhỏ đẩy từng con kiến ra chơi, chợt nghe bụng kêu, theo thói quen sờ sờ an ủi: "Bụng ngoan nha, về nhà nãi nãi sẽ cho ăn."
An Mịch nhớ lại trên đường vào huyện, nhóc con chỉ ăn chút bánh ngô cha cho, giờ chắc là đói bụng.
Cô nghĩ vừa rồi cứu được cha con nhóc nên có điểm thưởng, vừa đủ mua bánh bao.
An Mịch xoa tay hăm hở định mua bánh bao cho nhóc con ăn, vừa click mở giao diện cá nhân, cô nghĩ mình hoa mắt, sao điểm thưởng lại nhiều thêm hai số?
An Mịch chớp chớp mắt không thể tin được, không sai, vẫn là 1.054 điểm. Dù là một người không thiếu tiền nhưng lại không được nạp tiền, việc phải vất vả kiếm từng điểm một để mua bánh bao cho nhóc con khiến cô cảm thấy như mình bỗng giàu lên chỉ trong một đêm.