——
Đến trước huyện nha, Ngụy Cảnh Hòa đã biết huyện lệnh trốn đi vào đêm qua, không phải hắn đoán sai, mà là huyện lệnh đã chơi trò kim thiền thoát xác. Sáng sớm huyện thừa biết huyện lệnh bỏ trốn cũng chạy theo, ngay sau đó mọi người đều hay tin động trời này, mới nổi loạn ở bên ngoài, đây cũng là lý do hôm nay thiếu hai người canh cửa thành.
Tuy nhiên, hẳn là huyện lệnh không ngờ Trấn Quốc công đã âm thầm đến huyện Thuận Nghĩa, nên đúng lúc bắt được hắn đang trên đường chạy trốn.
Với chuyện này, Ngụy Cảnh Hòa cũng không biết nên nói gì về vị huyện lệnh kia.
"Ngươi là cử nhân khoa Vĩnh Ninh năm 32?" Chiến Chỉ Qua ngồi trên công đường huyện nha, tùy ý lật hồ sơ Ngụy Cảnh Hòa, ngẩng đầu hỏi.
"Bất tài, may mắn thi đậu." Ngụy Cảnh Hòa đứng dưới chắp tay.
Bình An đứng bên cạnh biết vị thúc thúc trên kia là đại quan có thể cưỡi ngựa lớn, thấy cha làm vậy, cũng bắt chước chắp tay nhỏ, nghiêng đầu như muốn hỏi, thế này đúng chưa?
An Mịch lại thêm một tấm vào bộ sưu tập.
Chiến Chỉ Qua cuối cùng không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc, vẫy tay với bé.
Bình An quay đầu nhìn cha.
Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An, nói với Chiến Chỉ Qua: "Tiểu nhi không ngoan, mong tướng quân thứ tội."
Chiến Chỉ Qua cười lạnh một tiếng: "Sao thế? Ngươi cũng cho rằng triều Đại Ngu sắp sụp đổ, nên không cần lấy lòng cấp trên nữa à?"
Bình An thấy thúc thúc trên kia bỗng nhiên sắc mặt đen sì, không khỏi dịch gần cha hơn, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Chiến Chỉ Qua, không hiểu vì sao hắn ta lại nổi giận.
Chiến Chỉ Qua nhìn đôi mắt ngây thơ hồn nhiên kia, cố nén sắc mặt nghiêm nghị không quá ba hơi thở, cứ thế này thì khó mà bàn chuyện nghiêm túc được.
Hắn ta vẫy tay gọi thuộc hạ: "Đưa Bình An ra ngoài chơi."
"Để ta dẫn bé ra ngoài." Ngụy lão đại đã chờ đến bất an từ lâu, đặc biệt vị tướng quân này nói đổi sắc mặt là đổi ngay khiến hắn ta giật mình, trong lòng không khỏi bội phục sự trấn định của lão nhị.
"Thúc thúc, đừng mắng cha con nha, cha con tốt lắm, là người cha tốt nhất trên đời." Bình An bị dẫn đi vẫn không yên tâm quay đầu lại dặn dò.
Chiến Chỉ Qua ho khẽ một tiếng: "Được, cha con không làm sai thì ta sẽ không mắng."
Bình An vẫy tay bảo cha ngồi xuống, rồi dùng bàn tay nhỏ xoa nhẹ đầu cha: "Cha phải ngoan, đừng làm sai việc nhé."
Chiến Chỉ Qua cùng phó tướng đều quay mặt đi nén cười, đứa trẻ này là do người đọc sách dạy dỗ thật sao? Sao lại ngốc nghếch đáng yêu đến thế?